“Dì không thể đến đây sao? Ông nội đang phải truyền máu ạ? Vừa mới bắt đầu truyền thôi ạ? Cháu biết rồi, thôi vậy…”
Dừng lại trong giây lát, Lâm Giang che màn hình điện thoại lại rồi quay sang nói với Thi Yến, “Chuyện là… Dì Xuân chỉ có thể đến đây sau khi ông nội truyền máu xong mà thôi. Như vậy có được không?”
Nói rồi, Lâm Giang cố thể hiện sự lo lắng qua từng hơi thở, “Chỉ là, nếu không có dì Xuân ở bên cạnh, lỡ như nửa đêm có chuyện gì đó xảy ra với ông nội thì phải làm sao đây?”
Nghe vế trước câu mà Lâm Giang nói, ban đầu Thi Yến đã định nói “Vậy cũng được” nhưng sau khi nghe lời băn khoăn của anh ở nửa vế sau thì câu mà cô định nói mắc lại ngay tại đầu lưỡi.
Lúc này ông Lâm đang mắc bệnh nặng và luôn cần có người ở bên cạnh để chăm sóc. Lỡ như có chuyện gì đó bất ngờ xảy ra với ông trong lúc dì Xuân quay lại nhà cũ để mở cửa cho bọn họ thì sao?
Dù sao thì ngày mai cô cũng không có tiết học nào vào buổi sáng. Mặc dù tối nay cô đã hẹn mấy người bạn cùng phòng đi ăn lẩu nhưng có lẽ cô đành phải nhắn tin cho bọn họ để hoãn buổi hẹn sang ngày khác thôi…
Vấn đề duy nhất còn lại là tối hôm nay cô sẽ buộc phải ở chung phòng với Lâm Giang…
Sau một lúc đấu tranh tư tưởng dữ dội, cuối cùng Thi Yến cũng lên tiếng, “Tôi nghĩ là tốt hơn hết đừng gọi dì Xuân đến đây. Ông Lâm cần dì ấy ở bên cạnh chăm sóc mà.”
Mặc dù đã thành công đạt được mục đích nhưng anh vẫn giữ ánh mắt thản nhiên trên mặt. Lâm Giang cân nhắc thiệt hơn mất tới nửa phút rồi mới “rất miễn cưỡng” mà đáp lời Thi Yến, “Vậy được rồi.”
Nói xong, Lâm Giang lại đặt điện thoại lên cạnh tai anh lần nữa rồi nói, “Không sao đâu ạ, dì không cần ghé về nhà nữa đâu. Chăm sóc tốt cho ông nội nhé.”
Sau khi anh cúp máy, cả căn phòng rộng lớn bỗng nhiên rơi vào im lặng.
Lâm Giang ngồi xuống chiếc sofa ở phía bắc của chiếc giường rồi rất tao nhã cầm điện thoại mà điên cuồng soạn một loạt tin nhắn mắng vốn Lương Cửu Tư: [Tổ sư cha nhà cậu, Lương Cửu Tư!], [Đồ rác rưởi], [Tên hỗn đản vô liêm sỉ]…
Lương Cửu Tư nhanh chóng trả lời: [Ông nội tôi mất lâu rồi mà. Cậu không thể bao dung với tôi một chút hay sao?]
[Cậu cút đi! Lương Cửu Tư, từ nay tôi sẽ gọi cậu là tên thối tha!]
Lương Cửu Tư: [Đang yên đang lành mà tôi lại chọc giận gì đến cậu thế? Từ nãy tới giờ tôi cứ hắt hơi suốt, là do cậu nguyền rủa tôi đúng không? Tôi đã sợ tới co cả bóng khi thấy mấy tin nhắn khủng bố từ cậu đấy.]
[Ồ? Cậu mà vẫn còn có đủ bóng cơ à? Tôi còn cho rằng cậu không lên được nữa rồi nên mới phải dùng mấy cuốn truyện khiêm dâm đó để thỏa mãn trí tưởng tượng của cậu chứ…]
Trong lúc đó, Thi Yến đã ngồi xuống tấm thảm ở phía cuối giường. Cô rút điện thoại ra rồi soạn tin nhắn xin lỗi gửi lên nhóm WeChat của mấy cô gái chung phòng ký túc xá: [Các tình yêu à, xin lỗi nhé. Có vài chuyện khẩn cấp đột nhiên xảy ra nên hôm nay mình sẽ không về trường đâu. Chúng ta có thể đổi lịch hội họp tối nay sang ngày khác được không?]
Lá sen Hà Điền Điền: [Yến Yến, tôi ghét cậu!]
Quả chanh (Lăng Nộ An): [Cậu muốn dời sang ngày nào mới được chứ?]
Tôi yêu Lý Dịch Phong (Giang Nguyệt): [Hừm, (ˉ(∞)ˉ)! Cái người duy nhất làm hỏng hết kết hoạch kia, nhận lấy ánh mắt kinh thường của ta đây.]
Cứ thế, Thi Yến và Lâm Giang tách rời nhau bởi chiếc giường lớn của anh, chẳng ai lên tiếng bắt chuyện với ai cả.
Sự yên lặng ấy kéo dài cho đến khi điện thoại của Thi Yến bỗng nhiên đổ chuông thêm lần nữa.
Vẫn là một cuộc gọi từ Hàn Giang.
Thi Yến, người đang chơi game trên điện thoại, ngay lập tức bắt máy, “Trưởng bối Hàn?”
Lâm Giang, người đang rất vui vẻ nhắn tin sỉ nhục Lương Cửu Tư hết lần này đến lần khác đột nhiên khựng lại.
“Em xin lỗi, trưởng bối. Lúc nãy em đang tắm nên không cầm theo điện thoại… Có lẽ hôm nay em sẽ không quay về trường được đâu ạ… Anh nên đem chỗ đặc sản đó cho bạn bè đi, đừng để chúng bị hỏng mất… Đừng nhắc đến chúng nữa được không. Anh càng nói càng khiến em thèm đấy…”
Bọn họ có nhiều chuyện để nói với nhau đến thế cơ à?
Lâm Giang vừa cắn ngón tay vừ lặng lẽ liếc sang Thi Yến, cái người mà từ nãy tới giờ vẫn chưa chịu cúp máy. Mắt anh co giật một hồi trước khi anh dứt khoát lấy tai nghe ra rồi nhét chúng vào hai lỗ tai. Sau khi xác nhận rằng chiếc tai nghe đã được kết nối với âm nhạc, anh bắt đầu cố tình hát thật to theo bài hát đang hát, “Tại sao anh lại rơi vào lưới tình với em, tại sao anh lại đưa em về nhà…”