Bàn tay đang cầm điện thoại của Thi Yến run rẩy khi nghe Lâm Giang đột nhiên cất giọng hát, suýt nữa thì cô còn đánh rơi cả điện thoại xuống sàn nhà.
Cùng lúc đó, ở đầu dây bên kia, nghe thấy giọng hát của Lâm Giang truyền qua điện thoại khiến Hàn Giang cũng im bặt theo.
Trong khi ấy, Lâm Giang vẫn đang tiếp tục chân thành hát bằng cả trái tim anh, không những thế, anh thậm chí còn cố tình hát lớn tiếng hơn rồi thêm thắt cảm xúc dạt dào của anh, “Anh có thể từ bỏ tất cả, tất cả những gì anh có, vì em...”
Cuối cùng thì Hàn Giang cũng bừng tỉnh khỏi trạng thái đứng hình suốt từ nãy tới giờ, “Thi Yến, em...em...”
Nghe giọng Hàn Giang, Thi Yến cũng ngay lập tức định thần lại. Biết anh ta đang muốn hỏi điều gì nên Thi Yến ngay lập tức trả lời trước cả khi Hàn Cảnh kịp hỏi hết, “Em đang ở cùng một người bạn“.
“À” Hàn Giang đáp sau đó im lặng chờ đợi nhưng lại nhận ra rằng Thi Yến không có ý định giải thích gì thêm về vấn đề này nữa. Cuối cùng, Hàn Giang đành nói, “Vậy... anh cúp máy đây.”
“Vâng ạ. Chúc anh ngủ ngon.”
Thấy Thi Yến cuối cùng cũng chịu kết thúc cuộc điện thoại, khóe miệng Lâm Giang khẽ nhếch lên tỏ vẻ hài lòng nhưng anh vẫn không chịu dừng việc hát hò lại, “Một nốt nhạc ngắn ngủi chứa đựng bao tình cảm sâu đậm, những kỷ niệm bất tận về tuổi trẻ mà chúng ta đã cùng trải qua. Hình bóng em luôn hiện diện trong từng câu chuyện của anh…”…
Đêm còn dài và thời gian cứ thế lặng lẽ trôi qua.
Hai người trong căn phòng ấy vẫn không hề có chút biểu hiện mệt mỏi nào.
Tám giờ tối, [Expert of the Monkeys] bỗng nhiên nhắc đến [Yến Loves Ice Cream] và [111111] trên nhóm trò chuyện Wechat [Sexy and Frisky] rồi hỏi: [Chơi không nào? Chơi không nào? Chơi không nào?]
Ding dong! – Điện thoại của Thi Yến đổ chuông thông báo có tin nhắn đến.
Ding dong! - Điện thoại của Lâm Giang cũng có thông báo tin nhắn đến.
Thi Yến dùng ánh mắt nghi ngờ liếc nhìn về phía Lâm Giang rồi mới mở ứng dụng Wechat lên để đọc tin nhắn cô vừa nhận được.
Đọc xong tin nhắn của [Expert of the Monkeys], [Yến Loves Ice Cream] do dự trong giây lát rồi trả lời: [Em có thể tham gia, nhưng bây giờ em không mở chức năng trò chuyện bằng giọng nói được. Em đang ở nơi không thích hợp để nói chuyện cho lắm]
Thông báo tin nhắn mới từ điện thoại của Lâm Giang: Ding dong! + 1.
[Expert of the Monkeys]: Không sao đâu! Chúng ta cứ nhắn tin thế này cũng được mà.
Thông báo tin nhắn mới từ điện thoại của Thi Yến: Ding dong! + 1.
Thông báo tin nhắn mới từ điện thoại của Lâm Giang: Ding dong! + 2.
Anh ấy đang nói chuyện với ai thế nhỉ? Tại sao anh ấy cứ liên tục nhận được tin nhắn mới vậy?
Thi Yến vừa thắc mắc vừa quay lại phía sau liếc nhìn Lâm Giang. Trầm ngâm nhìn anh trong giây lát thì cô mò mẫm trong túi xách để tìm chiếc tai nghe nhưng mãi mà chẳng thấy nó ở đâu cả. Vì vậy, cuối cùng Thi Yến đành phải chuyển điện thoại sang chế độ im lặng trước khi bắt đầu vào game.
Dù sao thì chuyện cô có thể dùng thực lực của mình để tấn công ai đó sẽ không xảy ra nên cũng chẳng cần mở âm thanh để làm gì. Thậm chí nếu cô có nghe thấy tiếng bước chân của ai đó đang áp sát, tiếng động cơ xe hơi đang tăng tốc hoặc tiếng bom kích nổ bên tai thì cũng chẳng bao giờ có chuyện cô có thể nhìn thấy kẻ thù đang trốn ở đâu cả…
[Juice] cũng đăng nhập vào phòng trò chuyện rồi nhắc đến [111111]: [Ông chủ, cậu có tham gia không vậy?]
Thông báo tin nhắn mới từ điện thoại của Lâm Giang: Ding dong! + 3.
Mãi đến tận lúc này [111111] mới chịu xuất hiện: [Tôi sẽ tham gia, nhưng tôi cũng đang ở nơi không tiện nói chuyện nên tôi sẽ không bật chức năng trò chuyện bằng giọng nói.]
[Expert of the Monkeys]: Hehe. Ông chủ này, cậu đang pha trò nhạt nhẽo đấy à?
Thông báo tin nhắn mới từ điện thoại của Lâm Giang: Ding dong! + 4.
[Juice]: Cậu đã bao giờ nói chuyện với bọn tôi trong game đâu?
Thông báo tin nhắn mới từ điện thoại của Lâm Giang: Ding dong! + 5.
[111111]: …
Thi Yến không thể ngăn cản bản thân nhìn sang Lâm Giang thêm lần nữa.
Dường như Lâm Giang cho rằng chuông điện thoại của anh quá ồn ào trong sự yên tĩnh tuyệt đối đang bao trùm lên căn phòng này nên anh lại cắm tai nghe vào điện thoại rồi nhét chúng vào hai bên tai như trước.
Cả căn phòng lại quay trở về với sự im lặng vốn có của nó. Thi Yến cũng thu lại ánh mắt tò mò đang dán lên Lâm Giang về màn hình điện thoại của cô.
Lúc này mọi người bắt đầu vào trận.
Vòng đầu tiên vẫn diễn ra rất bình thường - như thường lệ, bọn họ dễ dàng xoay sở để kiếm được một bữa gà cho buổi tối.
Nhưng đến vòng thứ hai thì…
Vì đang ngồi ở tư thế không thoải mái nên Thi Yến khẽ xoay người để đổi sang tư thế thuận tiện hơn. Sau khi đổi tư thế, mặc dù giữa cô và Lâm Giang vẫn còn cách nhau một khoảng cách tương đối nhưng với khả năng quan sát nhạy bén của anh, Lâm Giang lại vô tình mà có được một tầm nhìn rất hoàn hảo để quan sát toàn bộ hành động của Thi Yến.
Nhưng không may là chiếc điện thoại trên tay Thi Yến lại bị đầu cô che khuất nên anh không thể nhìn thấy những nội dung đang hiển thị trên màn hình điện thoại của cô. Tuy nhiên, không hiểu sao đôi chân thon dài của cô lại cứ vô tình lọt vào tầm mắt anh.