Editor: Wave Literature
Bữa tối với những đĩa thức ăn được mang lên ngay lập tức nhưng Lâm Giang không hề đụng vào nó. Thay vào đó, anh khuấy những hạt gạo nếp cho bớt nóng.
Đứng một bên, người hầu nhìn Lâm Giang với ánh mắt ngày càng phức tạp.
Nếu cậu chủ nhỏ không định ăn vậy tại sao cậu ấy lại kêu mang những món đó lên nhiều như vậy chứ? Cậu ấy dự định lãng phí đồ ăn sao?
Nhưng trong ít phút ngắn ngủi những suy nghĩ này xoẹt ngang qua tâm trí họ thì Lâm Giang đã cúi nhìn vào bát cơm gạo nếp và sau khi xác nhận nhiệt độ thích hợp mới múc lên, bỏ vào trong bát của Thi Yến.
Thi Yến ngẩng đầu, và sau khi thấy Lâm Giang rút muỗng về, lúc này cô từ từ nhìn vào khuôn mặt yên tĩnh của anh.
Nhìn thấy sự nghi ngờ trong mắt cô, Lâm Giang khẽ trả lời, “Một mình tôi không thể nào ăn hết được nó.”
“Cám ơn anh” Thi Yến vui vẻ trả lời và cúi đầu thưởng thức bát cơm gạo nếp thơm lừng mà Lâm Giang múc cho cô.
Sau đó, Lâm Giang để chỗ cơm gạo nếp còn lại vào bát của Thi Yến. Mỗi khi cô ăn hết một món gì đó thì anh sẽ thêm món mới vào bát của cô ngay.
Không lâu sau thì bát cơm gạo nếp cũng hết và họ mang lên món trứng hầm sữa, tiếp theo là bánh phồng kem, bánh pudding xoài, đậu hũ chiên và cuối cùng là cherry…
Hai món cuối cũng được bày lên trong bữa ăn của Thi Yến nên người hầu đứng cạnh cuối cùng cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra
Cậu chủ nhỏ không ở đây để ăn tối mà cậu ở đây để cho cô Thi Yến ăn...Không, thay vì nói cho cô Thi Yến ăn thì dường như cậu chủ giống như cho ăn thức ăn của chó hơn. (Bên trung nói cho ăn thức ăn của chó, có nghĩa là ngược cẩu độc thân 1 của các cặp đôi)
Trên bàn ăn, Lâm Giang nhìn những chiếc dĩa trước mặt anh và hỏi, “Em đã no chưa?”
Thi Yến gật đầu và cô ngẩng đầu lên nhìn Lâm Giang. Chỉ trong vòng một giây, cô nhớ lại chuyện xảy ra trong phòng ngủ của anh. Cô nhanh chóng cúi đầu xấu hổ và khẽ đáp lại “Ừm“.
So với phản ứng xấu hổ của cô thì Lâm Giang dường như bình tĩnh và thoải mái hơn nhiều. “Có vẻ trời tối rồi nên tôi sẽ đưa em về nhà.”
Thi Yến gật đầu và khẽ đáp lại một lần nữa “Ừm“. Khi Lâm Giang đứng lên thì cô cũng nhanh chóng đứng dậy và theo sau anh đến sân.
Khi họ đi qua phòng khách thì Thi Yến không quên nói tạm biệt với Lâm Tâm Ý.
Lâm Giang vẫn lái chiếc xe của ông nội anh.
Lần này anh không để Thi Yến lên xe một mình. Thay vào đó, anh dừng lại bên ghế dành cho khách và mở cửa xe cho cô.
Sau những chuyện xảy ra trong phòng ngủ của Lâm Giang thì khó tránh khỏi có sự lóng ngóng giữa hai người họ. Vì vậy, chiếc xe chìm trong im lặng ngột ngạt giữa họ trên quãng đường dài lê thê.
Chỉ khi họ về đến thành phố thì đột nhiên Thi Yến nhớ ra một điều gì đó và cô thốt lên kinh ngạc, “Ôi, không!”
Bị giật mình bởi tiếng kêu của cô, Lâm Giang đạp chân thắng và hỏi, “Có chuyện gì vậy?”
“Chúng ta chưa trả tiền cho hóa đơn món tôm ta đã ăn ở nhà hàng Hương Vị Gia Đình…”
Chỉ vậy thôi? Em thực sự cần phải phản ứng đối với một chuyện bé tẹo như vậy không?
Lâm Giang nhấn ga một lần nữa và bình tĩnh trả lời, “Hãy nghĩ nó như một buỗi tối miễn phí đi, như thế không tốt hơn sao?”
“Không được! Em thực sự thích món tôm của nhà hàng đó và em tính sẽ đi đến đó nữa trong tương lai. Nếu em muốn ăn tối thì làm sao em có thể quay lại đó được nữa chứ?” Thi Yến tức giận đáp trả.
Vậy nên, việc chính mà Yến ngốc quan tâm không phải là ăn uống một cách vô đạo đức thế nào mà là cô sẽ không được ăn tại Hương Vị Gia Đình lần nữa.
Lâm Giang im lặng.
“Quên đi, em sẽ đi đến đó vào sáng ngày mai trên đường đến trường và trả tiền hóa đơn…” Thi Yến bắt đầu nghĩ biện pháp cứu vãn tình hình.
Nhìn thấy vẻ nghiêm trọng của Thi Yến thì Lâm Giang chỉ còn cách nói thật, “Thực sự, tôi đã trả hóa đơn rồi.”
“Ồ…” Thi Yến thở phào nhẹ nhõm. Sau đó, cô nhanh chóng thêm vào, “Hết bao nhiêu vậy? Em sẽ trả cho anh.”
“Không cần thiết phải thế.”
“Không được. Chúng ta đã nhất trì là em phải đối với anh…”
“…Nếu anh thực sự không muốn nhận tiền của em vậy lần tới em sẽ mời anh được không?”
Lần này, Lâm Giang không thể từ chối được yêu cầu của Thi Yến nữa.
Cuối cùng chiếc xe cũng dừng lại trước cửa nhà Thi Yến. Khi Thi Yến ra khỏi xe ô tô thì đột nhiên Lâm Giang nói, “Tôi có để một vài thứ trong xe. Hãy nhìn qua và xem coi em có thích món nào không.”