Thanh Xuân Ngây Thơ Tươi Đẹp Cùng Em

Chương 189: Chương 189: Thức ăn cho chó rơi vương vãi (1)




Editor: Wave Literature

Nhìn thấy cô cuối cùng cũng khiêu khích được Lâm Giang nói với cô, Lâm Tâm Ý hạnh phúc nói, “Đúng vậy. Tao sẽ đến Tây An và Trùng Khánh để chơi. Tao đã đặt vé máy bay và chỗ ở rồi. Mày với Yến Yến có muốn đi cùng không?”

Thay vì đáp ứng lời mời của Lâm Tâm Ý thì Lâm Giang thản nhiên nhìn và tiếp tục, “À có một điều tôi quên nói với chị.”

Lâm Tâm Ý: “Chuyện gì?”

“Vừa nãy, mẹ và cha đã nói trong WeChat nhóm là quan hệ với đối tác đã xảy ra chút trục trặc mà họ đã từng thương lượng trước đó nên họ dự định sẽ quay trở về Bắc Kinh để giải quyết. Tình cờ tôi nói với họ là chị vừa quay trở về từ Mỹ nên họ quyết tịnh sẽ giao nhiệm vụ này cho chị. Như vậy thì họ không cần phải quay trở về nữa…”

Nhìn thấy khuôn mặt vỡ mộng của Lâm Tâm Ý thì Lâm Giang cố ý dừng lại nhấn nhá cho có hiệu quả hơn trước khi thả một quả bom xuống cho cô, “…Còn nữa, vì mối quan hệ hợp tác này đã được ký kết và đã thực hiện thanh toán nên chị sẽ không thể nhận được bất cứ tiền hoa hồng nào từ nó cả. Tôi nghĩ cha mẹ sẽ gọi điện cho chị sớm đấy…”

Và ngay sau khi Lâm Giang vừa dứt lời thì điện thoại của Lâm Tâm Ý bắt đầu rung lên.

Phản chiếu trên màn hình điện thoại là dòng chữ “Mẹ yêu quí“.

Nhanh chóng Lâm Tâm Ý bắt lấy điện thoại. “Dạ, thưa mẹ. Con vừa quay lại ạ. Dạ, hôm qua là sinh nhật của Yến Yến. Dạ rồi. Được ạ. Con ổn. Không có gì ạ. Con sẽ đến công ty vào ngày mai ạ…”

Trong lúc Lâm Tâm Ý nghe điện thoại thì Lâm Giang rảnh rỗi đi xuống cầu thang.

Ừm, dám đấu với tôi sao? Cho dù chị đã ăn nhiều cơm hơn tôi ba năm thì chị vẫn non nớt nhiều lắm…

Kỳ nghỉ lễ? Nằm mơ đi.

Chị yêu tiền lắm à? Vậy tôi sẽ khiến chị làm mà không kiếm được một đồng bạc nào.

Dù sao thì món quà mà anh muốn tặng cho Thi Yến cũng đã trở về lại tay của cô nên anh không có gì phải sợ nữa cả…

Khi Lâm Giang đến cuối cầu thang thì giọng nói tức giận của Lâm Tâm Ý vang to phía sau, “Lâm! Gian--!”

Trước khi cô có thể nói bất cứ điều gì thì Lâm Giang đã xoay người và tội nghiệp lắc đầu, “Không phải chị đã đặt vé máy bay và chỗ ở tới Tây An và Trùng Khánh rồi à? Nếu chị cố gắng trả lại chúng bây giờ thì chị vẫn phải trả phí xử lý dịch vụ đấy. Ôi, thật tội nghiệp mà…”

“Lâm Giang, tao là chị gái mày đấy! Tao—”

Nhưng Lâm Giang chỉ xoay người và lạnh lùng đi về phía phòng ăn.

“Lâm Giang, đứng lại đó! Sao mày dám đâm sau lưng tao như vậy hả? Mày thực sự là khắc tinh của tao—”

Trước khi Lâm Tâm Ý ngừng nói thì Lâm Giang đã đẩy cửa đi vào nhà ăn.

Thi Yến ở bên trong, với chiếc má phúng phình đầy thức ăn. Nghe thấy sự hỗn loạn đấy thì cô tò mò xoay đầu nhìn ra cửa.

Ngay khi Lâm Tâm Ý bắt gặp ánh mắt của Thi Yến thì cô ngậm miệng và mỉm cười. Sau đó, cô xoay người và hít vài hơi thật sâu, từng hơi từng hơi một.

Mình không thể đánh mất hình tượng trước Thi Yến được. Dù sao thì mình cũng có nhúng tay vào chuyện này!

Thật đáng giận! Lâm Giang là người đã lừa Thi Yến trước nhưng mình còn không thể vạch trần nó.

Thảo nào nó không sợ mình làm phiền! Mưu mô của thằng em trai này đã được tính toán ngay từ lần đầu tiên!

Chúng ta rõ ràng cùng cha cùng mẹ sinh ra nhưng tại sao em trai mình lại lắm mưu mô, hèn hạ, đồi trụy và hoàn toàn khác xa vẻ đẹp, sự ngọt ngào, sự dễ thương và ngây thơ của mình như vậy chứ?



Đối mặt với Lâm Tâm Ý đang nổi điên thì Lâm Giang hoàn toàn không phản ứng gì.

Anh kéo chiếc ghế trong bàn ăn ra và ngồi vào ghế đối diện với Thi Yến.

Mặt khác, nhìn thấy mặt của Lâm Giang thì Thi Yến không còn cố gắng tìm hiểu chuyện gì xảy ra với Lâm Tâm Ý nữa. Ngay lập tức khuôn mặt của cô trở nên đỏ ửng và nhanh chóng cô cúi gằm mặt như muốn chôn đầu mình vào bát cơm.

Người hầu mang ra cho Lâm Giang từng đĩa thức ăn cho anh.

Trước khi họ rời đi thì họ không nhịn được nhìn anh bằng ánh mắt phức tạp.

Cậu chủ nhỏ hiếm khi ăn bữa phụ, vậy tại sao đột nhiên cậu lại yêu cầu nhiều món như vậy trong hôm nay chứ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.