Thanh Xuân Nở Hoa

Chương 77: Chương 77: Anh Ở Đây




Đoàn Trường Sinh ôm lấy cô, đè chặt vết thương, không dám thả lỏng tay, cúi đầu thì thầm bên tai cô.

“Anh ở đây.”

Cô thều thào.

“Đau quá...”

Đoàn Trường Sinh hai mắt đỏ lên.

“Cố gắng thêm chút nữa, bác sĩ sẽ đến nhanh thôi, sẽ hết đau nhanh thôi...”

Minh Hiểu Khê yếu ớt gật đầu, đôi mắt lại muốn khép lại.

Cô nhắm mắt lại, bàn tay tuột xuống khỏi tay anh.

“Hiểu Khê.”

Không còn ai trả lời anh nữa.

Rõ ràng là gió lạnh nhưng khi thổi vào mắt anh, đôi mắt lại nóng bừng lên.

Đoàn Trường Sinh một lần nữa chìm vào trong tuyệt vọng.

Nhưng đúng lúc này tiếng còi xe cứu thương truyền đến, lại một lần nữa cho anh sự hy vọng.

Phó viện trưởng Kim cùng hai bác sĩ mặc áo khoác trắng và một y tá chạy đến.

“Cậu Trường Sinh...”

Nơi đây màn đêm bao trùm lên tất cả, không hề có ánh trăng, dưới những tia sáng le lói của cột đèn đường, mắt Đoàn Trường Sinh nóng bừng.

“Cô ấy bị đạn bắn, chảy rất nhiều máu.”

Anh run rẩy một chút mới có thể nói tiếp.

“Cứu cô ấy giúp tôi...”

Giọng nói của anh khàn đặc, yếu ớt, dường như đang năn nỉ.

Phó Viện trưởng đã quen biết Đoàn Trường Sinh mấy năm, tuy tuổi của anh còn trẻ nhưng trước giờ ông chưa từng nhìn thấy dáng vẻ suy sụp này của anh.

“Cậu yên tâm.”

Nói với anh một câu, sau đó ông nhìn sang hai bác sĩ gọi.

“Bác sĩ Kỳ...”

Bác sĩ Kỳ là người lớn tuổi trong hai vị bác sĩ đi theo phó viện trưởng Kim.

Ông ấy là trưởng khoa của khoa hồi sức tích cực và chống độc.

Bác sĩ Kỳ đi đến, dùng đèn pin để cẩn thận quan sát.

Trừ máu me dầm dìa ra thì không thấy được bất cứ gì khác.

“Cậu Trường Sinh, cậu bỏ tay ra để tôi xem...”

Bàn tay anh cứng ngắc, chậm chạp buông tay ra.

Bác sĩ Kỳ khoát tay, y tá đứng phía sau lập tức đi tới đưa hòm thuốc.

Vết thương do đạn bắn, trên mặt đất đã đẫm máu cho thấy bệnh nhân đã mất rất nhiều máu.

Nhưng hiện tại máu đã có dấu hiệu ngừng chảy.

Kiểm tra một chút, sơ cứu vết thương xem như ổn thoả.

“Bác sĩ Hà, y tá Hiền, giúp tôi...”

Họ đặt Minh Hiểu Khê lên cáng cứu thương.

Đoàn Trường Sinh đứng dậy, vì quỳ dưới đất lâu nên chân đã tê.

Anh vẫn hồn bay phách lạc, cơ thể cứng đờ đi theo sau cáng cứu thương.

Khi xe cứu thương chuẩn bị rời đi thì cảnh sát mới chạy đến.

Đoàn Trường Sinh cũng không nhìn đến đám cảnh sát kia mà đi theo lên xe cứu thương.

Anh đối với sự chậm chạp này của cảnh sát vô cùng bất mãn.

Không gian trong xe cứu thương rất chật chội, anh nắm tay Minh Hiểu Khê, căng thẳng ngồi bên cáng cứu thương.

Không biết từ lúc nào, mặt anh cũng đã bị dính máu, màu đỏ của máu càng khiến gương mặt anh thêm phần nhợt nhạt.

Bác sĩ Kỳ đeo găng tay vào, dùng chiếc kéo đã khử trùng cắt áo của Minh Hiểu Khê.

“Thân nhiệt bao nhiêu?”

Y tá liếc nhìn nhiệt kế hai lần.

“38°... Bệnh nhân đang sốt.”

“Nhịp tim thì sao?”

“Bốn mươi năm...”

Bác sĩ Kỳ nhíu chặt mày.

“Bệnh nhân bị mất máu quá nhiều. Vết thương do đạn bắn cần lập tức phẫu thuật. Bác sĩ Hà cậu lập tức liên hệ bệnh viện chuẩn bị máu và phòng phẫu thuật...”

Bác sĩ Hà lông mày nhíu chặt, gật đầu.

“Vâng.”

Xe cứu thương tăng tốc, trừ tiếng còi hú ra, trong xe chỉ có tiếng nước dịch truyền nhỏ xuống.

Y bác sĩ đều căng thẳng, không dám nói tiếng nào mà làm cấp cứu, bên tai có người vẫn luôn gọi.

“Hiểu Khê...”

“Hiểu Khê...”

“Bé Khê...”

Chẳng biết từ lúc nào mà đầu gối Đoàn Trường Sinh đã khuỵu xuống, dường như đã quỳ rạp trên xe, anh thủ thỉ bên tai Minh Hiểu Khê.

“Hiểu Khê, đừng sợ, anh ở đây... Anh ở bên em...”

“Hiểu Khê... Em phải cố gắng nhé...”

Đôi mắt Đoàn Trường Sinh đã đỏ ửng, anh khẽ hôn lên đôi mắt đang nhắm chặt của cô gái.

Bên kia cảnh sát đang phong toả hiện trường.

Lúc này một chiếc xe đi tới, người đến giám đốc cục công an và trưởng phòng hình sự thành phố.

Mấy cảnh sát nhìn thấy hai người thì trong lòng cũng có chút hoang mang.

“Thủ trưởng, trưởng phòng Huy.”

Trưởng phòng hình sự Đinh Minh Huy nhìn đến vũng máu bên cạnh.

“Có phát hiện gì không?”

Lê Huỳnh Đức là cảnh sát phụ trách, nói.

“Đoạn đường này vô cùng vắng vẻ, camera giám sát ở vị trí này đã bị phá hỏng, chỉ có camera ở khu vực đầu đường bên kia có một chút hình ảnh.

Không quay được hiện trường, chỉ quay được hung thủ đi ra vào, có tổng cộng tám người, đều mặc đồ đen, đội mũ, đeo khẩu trang.

Giám đốc cục công an Lý Điền nghe báo cáo thì nhíu chặt mày.

“Để đối phó với một cô gái yếu đuối, tay không tấc sắt mà cần ngần ấy người? Còn dùng đến cả súng? Đây là cướp của hay là giết người?”

Trưởng phòng hình sự Đinh Minh Huy nheo nheo ánh mắt.

“Nếu là cướp của vậy tại sao túi, ví của nạn nhân vẫn còn nguyên.

Còn nếu là giết người cũng sẽ không vứt người lại như vậy.”

Lê Huỳnh Đức ảo não vo tóc một cái.

“Không phải giết người, cướp của, chẳng lẽ là báo thù?

Nhưng một cô gái nhỏ, mới chỉ là sinh viên năm nhất, có thể có thù oán sâu đến mức nào để bị như vậy chứ?”

Đinh Minh Huy không trả lời, chỉ lẳng lặng đi tới bên cạnh vũng máu quan sát. Sau đó nói với Lý Điền.

“Thủ trưởng, tôi sẽ tiếp nhận vụ án này, anh trở về trước đi ạ.”

Lý Điền khẽ gật đầu.

“Được... Giao cho cậu toàn quyền. Nhất định phải bắt được bọn cầm thú coi rẻ pháp luật này lại.”

“Rõ...”

Bệnh viện Nhân Dân.

Đã đến 00h, phòng phẫu thuật vẫn sáng đèn.

“Viên đạn đã thành công lấy ra.”

Bác sĩ Kỳ đặt dao mổ xuống hỏi.

“Nhịp tim và huyết áp?”

Y tá phụ mổ trả lời.

“Bình thường rồi...”

Bác sĩ Kỳ thở phào một hơi.

“Chuẩn bị khâu lại.”

Ông vươn tay ra.

“Kẹp phẫu thuật.”

Bác sĩ Hà đưa kẹp phẫu thuật qua.

Bên ngoài phòng phẫu thuật.

Đoàn Trường Sinh đang đứng trước cửa, trên tay toàn là máu, bộ đồ trên người dính máu lẫn lộn cả máu và bùn đất.

Lê Thanh Huyền nhìn con trai, lại nhìn đến cửa phòng phẫu thuật, bà có chút tò mò, rốt cuộc là cô gái như thế nào có thể khiến con trai mình thành bộ dáng này.

Phải biết con trai bà chật vật như vậy cũng chỉ có thể vì em gái nó một lần, còn một lần khác chính là vì cô bé kia.

Đôi mắt con trai đỏ au, Lê Thanh Huyền liếc nhìn, bà nghi ngờ anh đã khóc.

Điều này lại càng làm cho bà thêm tò mò về cô gái ở bên trong kia.

“Trường Sinh, đừng đứng nữa, con ngồi xuống đi.”

Thằng nhóc này đã đứng lâu lắm rồi.

Dường như Đoàn Trường Sinh không nghe thấy, anh vẫn cứ đứng chôn chân ở đó, hồn vía bay lên mây.

Lê Thanh Huyền khẽ thở dài một tiếng.

Khi nãy bà đi xuống sảnh mua chút đồ cho con gái, không ngờ lại nhìn thấy con trai từ trên một chiếc xe cứu thương đi xuống, khắp người toàn là máu.

Lê Thanh Huyền cảm thấy hoảng sợ vô cùng vội vàng chạy đến.

Nhưng Đoàn Trường Sinh như không nhìn đến bà, anh thất hồn lạc phách đi theo cáng cứu thương.

Lê Thanh Huyền cũng một đường theo con trai đến nơi này.

Vất vả nắm mới gọi hồn con trai tỉnh lại, khi cô gái kia được đẩy vào trong phòng phẫu thuật, anh mới đơn giản nói lại chuyện với bà.

Lê Thanh Huyền nghe xong cũng bị doạ cho sợ hãi.

Bà thật không dám tưởng tượng đến sự tình, lo lắng nhìn con trai.

Biết con trai đang vô cùng lo lắng, bà chỉ có thể ngồi ở đây cùng anh làm bạn.

00h15p, vết thương đã được khâu xong.

Cánh cửa phòng phẫu thuật mở ra, đèn trên đó cũng tắt.

Phó viện trưởng Kim dẫn đầu đi ra ngoài, vừa bước chân ra thì đã thấy Đoàn Trường Sinh đợi ở cửa.

Phó viện trưởng Kim nhanh chân bước tới.

“Cậu Trường Sinh.”

Đoàn Trường Sinh nhìn bác sĩ Kỳ, hỏi.

“Cô ấy thế nào rồi?”

Bác sĩ Kỳ nghiêm túc trả lời.

“Cô ấy không sao rồi. Rất may là cô ấy đã dùng thuốc cầm máu ngay sau khi bị thương, nên quá trình phẫu thuật và cả hồi phục sau này cũng không quá đáng ngại.”

(còn tiếp)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.