Thanh Xuân Nở Hoa

Chương 76: Chương 76: Hiểu Khê Gặp Nạn




Trong văn phòng là một mảnh im lặng, mọi ánh mắt đều đổ dồn nhìn đến Nguyễn Văn Cừ và Hoàng Bình.

Nguyễn Mộng Điệp thì hai mắt trợn lớn, tức giận đến muốn ngất đi, không tin nổi nhìn đến hai người kia.

Nhưng bà ta tức giận, không phải vì Nguyễn Văn Cừ làm ra chuyện vu oan hãm hại Minh Hiểu Khê, mà là chuyện ông ta và Hoàng Bình thông đồng với nhau.

Hoàng Bình chính là cháu con của chị gái bà ta, vậy mà nó lại có thể cùng Nguyễn Văn Cừ thông đồng với nhau.

Minh Hiểu Khê liếc nhìn Đoàn Trường Sinh một cái, không nghĩ anh sẽ đến giúp mình như vậy.

Hiệu trưởng nhìn những hình ảnh rõ nét trên máy chiếu tức đến dựng râu.

“Bại hoại... Đáng xấu hổ...”

Cũng không trách hiệu trưởng tức giận đến như vậy, mới cách đây bao lâu có một giáo sư Lâm thồng đồng ngoại tình với học sinh, bây giờ lại thêm một người nữa.

Thanh danh của trường đại học top 1 cả nước, trong vòng một thời gian ngắn đã bị mấy con sâu này hủy hoại cả rồi.

Nguyễn Văn Cừ âm hiểm nhìn sang Minh Hiểu Khê và Đoàn Trường Sinh.

Rất nhanh, trong ngày hiệu trưởng đã ra quyết định đình chỉ công tác và học tập của Nguyễn Văn Cừ cùng Hoàng Bình.

Minh Hiểu Khê đã được chứng minh là vô tội liền được trở về, chuyện phía sau là của lãnh đạo nhà trường, không liên quan đến cô.

“Cảm ơn anh hôm nay đã giúp đỡ.”

Ở bên ngoài văn phòng, Minh Hiểu Khê chân thành nói lời cảm ơn với Đoàn Trường Sinh.

Đoàn Trường Sinh cười đến đẹp đẽ nhất, nói.

“Không có gì, đây xem như anh đền đáp em, việc em đã cứu giúp em gái anh.”

“À! Vậy thì chúng ta xem như có qua có lại. Nhưng dù sao vẫn rất cảm ơn anh.”

Minh Hiểu Khê có chút mất mát trong lòng, xoay người rời đi.

Nhưng không thể ngờ đến, tối hôm đó Minh Hiểu Khê ở một nhà hàng ăn tối xong trở về.

Khi cô đi đến một khúc đường vắng một đám người mặc áo đen, trùm mũ, đeo khẩu trang kín mít chặn đường.

Bọn họ có đến tận tám người, ai cũng cầm theo gậy sắt, nhìn như thế này đều là những tên xã hội đen chuyên nghiệp.

Minh Hiểu Khê dò xét.

“Các người là ai?”

Đối phương cũng đang đánh giá cô người, người đàn ông lùn nhất, nói.

“Mày là Minh Hiểu Khê?”

Minh Hiểu Khê nhướng chân mày.

“Phải thì sao mà không phải thì thế nào? Các người tìm tôi có việc gì?”

Tên cầm đầu cũng không quá nhiều lời.

“Mày đắc tội với người không lên đắc tội, chúng tao đến để dạy cho mày biết điều hơn.”

Minh Hiểu Khê cười khẩy một tiếng.

“À! Một đám đàn ông to xác đến đánh hội đồng một cô gái hai tay chói gà không chặt.

Lý do tìm đến cũng rất thuyết phục.”

Gã cầm đầu liếc mắt, cười lên một tiếng âm trầm.

“Có phải chói gà không chặt hay không, thử một chút thì biết.”

Gã ta đưa tay lên, vỗ tay ra lệnh.

“Lên!”

Trừ gã ta ra, bảy người còn lại đến gần vây quanh Minh Hiểu Khê ai cũng cao to.

Một người bên tay trái lấy côn gấp từ lưng quần ra, nhấn mở chốt rồi vung về phía Minh Hiểu Khê.

Cô tránh về một bên, đá một cú làm cho cây côn của gã rơi xuống đất.

“Bụp...”

“Á...”

Người đàn ông kêu một tiếng đau đớn, tay bị đá trúng đã không nhấc lên nổi.

Minh Hiểu Khê nhanh chóng nhặt chiếc côn lên, lúc này, hai người một trái một phải đều đồng loạt đánh về phía cô.

Cô lập tức di chuyển, có một một người đứng vây phía sau, lúc người đó chưa kịp phản ứng đã bị đụng trúng.

Người đó bay lên, đấm vào đồng bọn rồi cùng nhau ngã nhào xuống đất.

“Mẹ nó, con điếm nhỏ này quả thật thân thủ tốt...”

Tên cầm đầu nhíu mày lẩm bẩm, nhưng hắn vẫn quan sát, hắn không tin mấy tên đàn em của mình lại thua bởi một con nhóc này.

Thân thủ của mấy người này quả thật rất nhanh nhẹn, nhưng gặp phải Minh Hiểu Khê, cô chỉ cần năm phút có thể đánh ngã toàn bộ.

Người thứ tư bị cô đấm một cú lăn long lóc mà rên rỉ.

Tên cầm đầu trong đám vẫn không tiến lên, chỉ đứng ở một bên nhìn.

Cho đến khi người thứ năm ngã xuống, gã ta mới lấy ra một khẩu súng từ quần tây.

Dùng ánh sáng mờ mờ của đèn đường để nhắm bắn.

Minh Hiểu Khê đang bị hai người quấn lấy.

“Pằng...”

Một tiếng súng nổ, viên đạn kia bắn ra, Minh Hiểu Khê cho dù thân thủ nhanh nhẹn, bị bắn bất ngờ như vậy cũng chẳng thể né kịp tốc độ bay của đạn.

Nhìn bên dưới bụng máu trào ra không ngừng, sắc mặt của Minh Hiểu Khê triệt để đóng băng.

Cả người cô nhũn ra, cảm giác tử vong như những cánh tay siết đến, cô lảo đảo, đứng không vững ngã xuống.

Đoàn Trường Sinh ở bệnh viện thăm em gái trở về, anh sang bên nhà Minh Hiểu Khê, cửa mở ra, trong nhà không có người.

“Cô ấy đi đâu nhỉ.”

Anh lấy điện thoại ra gọi.

Minh Hiểu Khê cảm thấy thần trí càng lúc càng mơ hồ, lịm đi.

“Chúng ta đi...”

Tên cầm đầu nhìn cô một cái, nói.

“Đi...”

Mấy kẻ kia đã rời đi.

Tiếng chuông điện thoại vang lên, Minh Hiểu Khê từ trong bóng tối vô tận một tia ý thức chưa mất tỉnh lại, cô cố gắng chống cự, mở mắt dùng bàn tay đầy máu của mình bấm nghe.

Ông trời xem như vẫn chưa tuyệt đường sống của cô đi.

“Cứu tôi...”

Đoàn Trường Sinh nghe được âm thanh của cô cả người lạnh đi.

“Hiểu Khê. Em ở đâu...”

“Tôi ở đường D, chỗ...”

Minh Hiểu Khê thì thào nói được địa chỉ liền lâm vào hôn mê.

Đoàn Trường Sinh cả người lạnh đi, trong lòng hốt hoảng chạy ra ngoài.

Xuống đến xe, anh nhanh chóng nổ máy, đạp ga, tay cầm lái nổi gân xanh, anh đeo tai nghe Bluetooth, gọi một cuộc điện thoại.

Là phó viện trưởng bệnh viện Nhân Dân.

“Cậu Trường Sinh!”

Phó viện trưởng Kim còn đang kinh ngạc, vì sao vị thiếu gia này lại gọi cho mình. Không phải bọn họ vừa nói chuyện sao.

Đoàn Trường Sinh không dài dòng, trực tiếp ngắn gọn, nói.

“Phó viện trưởng, ông lập tức chọn vài bác sĩ, nhanh chóng đến khu B, đường D...”

Nghe thấy giọng nói gấp gáp, phó viện trưởng lập tức trả lời.

“Được, chúng tôi lập tức sắp xếp người đến.”

Đoàn Trường Sinh chạy nhanh như bay theo định vị điện thoại đến chỗ Minh Hiểu Khê.

“Hiểu Khê...”

Đoàn Trường Sinh lảo đảo đi đến, ngồi xổm xuống vươn tay ra chạm vào tay cô gái.

Cơ thể cô lạnh ngắt.

Anh quỳ gối, ôm lấy cô.

“Hiểu Khê...”

Đôi tay anh run rẩy, suýt thì không ôm nổi cô nữa. Trong đầu anh không ngừng hiện lên ký ức của mấy năm về trước.

Một cảm giác sợ hãi dâng lên trong lòng, giọng nói của anh cũng mang theo run rẩy, hoảng loạn.

“Em đừng doạ anh, Hiểu Khê...”

Anh đặt tay lên vết thương của cô, bàn tay đã đẫm máu.

Một nửa người lạnh ngắt, một nửa người nóng rực, có những giọt máu đã đông lại, có những giọt máu vừa mới chảy xuống.

Anh vòng tay ôm chặt vào lòng như muốn khảm cô vào thân mình. Giọng nói như van nài.

“Hiểu Khê... Em mở mắt ra nhìn anh đi...”

“Minh Hiểu Khê...”

“Xin em mà...”

Anh liên tục gọi, gọi mãi, gọi mãi, đến cổ khản đặc.

Bàn tay anh toàn là máu, làn gió lạnh thổi qua, máu nơi đầu ngón tay đã đông cứng.

“Minh Hiểu Khê...”

“Hiểu Khê...”

“Hiểu Khê à!!!”

Minh Hiểu Khê thấy mình đang ở trong một vùng tối mênh mông, xung quanh là một cảm giác lạnh lẽo âm u đến đáng sợ.

Bên tai cô vẫn luôn có một tiếng gọi, tiếng gọi vang lên không ngừng như những sợi dây từ từ kéo cô lui dần ra khỏi bóng tối đáng sợ kia.

Đoàn Trường Sinh gần như đã tuyệt vọng, đúng lúc này cô gái trong lòng anh khẽ cử động, yếu ớt mở mắt.

“Trường... Sinh...”

Giọng nói yếu ớt, ánh mắt mơ hồ không rõ.

(còn tiếp)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.