Thanh Xuân Nở Hoa

Chương 75: Chương 75: Chứng Cứ




Sắc mặt Nguyễn Văn Cừ triệt để đen xuống, ánh mắt như dao nhìn về phía Minh Hiểu Khê.

Hoàng Bình gấp gáp, cắn chặt răng.

“Tôi nói là thật...

Có quá nhiều vấn đề, tôi làm sao có thể nhớ hết, chỉ là mang máng nhớ mà thôi...”

Nguyễn Văn Cừ cũng có chút rối loạn, nói theo.

“Đúng là như vậy. Đến tôi là giáo viên giảng dạy còn không thể nói đến rõ ràng, thuộc lòng lòng đâu.”

Minh Hiểu Khê ném cho ông ta một ánh mắt xem thường, nói.

“Đây là thầy nói chính mình không có năng lực sao, đến kiến thức cơ bản cũng không nhớ nổi.

Vậy em rất nghi ngờ thầy sẽ giảng dạy cái gì cho học sinh đây.”

Nguyễn Văn Cừ có chút cứng lưỡi không biết nên phản bác lại như thế nào.

“Vậy em thử nói rõ ràng mạch lạc xem em nhớ nổi bao nhiêu.”

Minh Hiểu Khê cười lạnh, người này đúng là không dùng đến não hả, hỏi cô như vậy, được thôi, cô nể mặt cho bọn họ đẹp mặt.

“Vậy em xin mạn phép thầy một chút, nếu em nói được rõ ràng, vậy cũng là theo ý thầy chứ em không cố ý làm cho thầy mất mặt đâu ạ.”

Nguyễn Văn Cừ nghe cô nói, trong lòng dâng lên một dự cảm không lành.

Ông ta khẽ tự lắc đầu trấn an mình. Không thể nào đâu, một đứa sinh viên năm nhất thôi mà, nó không thể rõ ràng tường tận làm xong bài luận còn ghi nhớ hết nội dung, bao nhiêu năm qua có đứa sinh viên nào biến thái đến cỡ đấy, ít nhất là ông ta chưa gặp qua.

Khi ông ta còn đang tự mình trấn an thì một giọng nói nhẹ nhàng bình tĩnh vang lên, đánh cho ông ta hoảng loạn.

“ADN ARN và Protein có các điểm giống như như sau.

Được cấu tạo là các đơn phân theo nguyên tắc đa phân.

Đều có kích thước và khối lượng lớn, đều tham gia vào quá trình hình thành tính trạng.

Có cấu trúc dạng mạch xoắn.

Cả ADN ARN và Protein đều có liên kết hóa học giữa các đơn phân.

Các đơn phân đều có đặc trưng sắp xếp, có thành phần và số lượng nhất định.

ADN ARN và Protein đều là thành phần hóa học cấu tạo nên nhiễm sắc thể.

Nếu nói về điểm khác nhau, chúng ta nên phân biệt cả về cấu trúc và chức năng của ADN, ARN và Protein để hiểu rõ hơn về bản chất của chúng.

ADN được cấu tạo từ các nguyên tử C, H, O, N, P, đều có kích thước và khối lượng lớn, được tạo thành từ các nucleotit đơn phân. Có 4 loại nucleotit cấu tạo AND là A, T, G, X, gồm có 2 mạch xoắn song song với nhau.

ADN có liên kết H giữa các mạch đơn và liên kết Đ-P giữa các nucleotit. Chức năng của ADN chính là nơi lưu giữ thông tin di truyền.

ARN cũng được cấu tạo từ các nguyên tử C, H, O, N, P nhưng chúng có kích thước và khối lượng nhỏ hơn phân tử ADN. Đơn phân của ARN cũng là các nucleotit nhưng được cấu tạo từ 4 loại A, U, G, X, cấu trúc ARN chỉ gồm 1 mạch xoắn, không có liên kết H và có liên kết Đ-P giữa các nucleotit. Chức năng của ARN là bản sao của gen, mang thông tin quy định của Protein tương ứng.

Protein được cấu tạo từ nguyên tố C, H, O, N và có kích thước và khối lượng nhỏ hơn cả ADN và ARN. Đơn phân của Protein là các axit amin, gồm 20 aa và 4 bậc cấu trúc. Đồng thời, Protein cũng tồn tại liên kết peptit giữa các axit amin.

Chức năng của Protein trong cơ thể chính là cùng với môi trường biểu hiện thành tính trạng.

ADN hay ARN, Protein đều có chức năng khác trong trong cơ thể...”

Minh Hiểu Khê nói một tràng dài, giải thích rõ ràng khiến cho tất cả mọi người đều kinh ngạc.

Nguyễn Văn Cừ lại như không cam lòng, nói.

“Đúng là đã sao chép thì phải làm cho ra dáng, học thuộc đến như vậy cơ đấy.”

Minh Hiểu Khê lại cười lạnh một tiếng, trào phúng.

“Thầy ơi, thầy chơi vậy ai chơi lại.

Thầy nói xem, thầy bảo em nói xem em nhớ nổi bao nhiêu.

Đến khi em nhớ hết, nói rõ ràng thầy lại không chấp nhận, nói em học thuộc.

Cái này cũng quá khó đi, một bài luận như vậy em có thể học thuộc được, chậc chậc... Vậy em đi ăn cắp làm cái gì, tự mình làm nhàn hơn rất nhiều...”

Hiệu trưởng thấy bọn họ nói qua nói lại cũng mệt não, xua xua tay.

Một nữ giáo sư lúc này lên tiếng.

“Tôi thấy chuyện này đã rõ. Em Minh Hiểu Khê nói rất rõ ràng, rành mạch, nhưng em Hoàng Bình nói là tự mình làm nhưng những vấn đề cơ bản cũng không thể nói được.

Tôi với nhiều năm kinh nghiệm trong nghề, cảm thấy em Minh Hiểu Khê mới là người làm ra bài luận này.”

Một giáo sư bên cạnh cũng lên tiếng.

“Đúng vậy, nếu đúng là em Hoàng Bình làm ra, vậy em ấy không thể nào quên hết tất cả như vậy được.”

Một người khác cũng lên tiếng.

“Đúng là như vậy. Nhưng tôi cũng cần một lời giải thích hợp lý từ anh Cừ.

Tôi cảm thấy anh làm chứng cho em Hoàng Bình, cùng những lời nói với em Minh Hiểu Khê không thoả đáng.”

“Đúng như vậy, tôi cảm thấy thầy Cừ đang cố tình nhắm vào em Minh Hiểu Khê.”

Nguyễn Mộng Điệp liếc nhìn những người này, hai nắm tay nắm chặt, nói.

“Các thầy cô sao có thể nói như vậy, thầy Cừ cũng chỉ là bức xúc chuyện học sinh gian lận nên muốn làm rõ mà thôi.”

Nguyễn Văn Cừ sắc mặt âm trầm, quanh thân như muốn toả ra khói đen, nghiến răng nhìn những người xung quanh.

Những kẻ này vẫn luôn ghen ghét ông ta giỏi hơn nên không từ bỏ cơ hội dìm ông ta xuống đây mà.

Cũng may những người ở đây không nghe thấy tiếng lòng của ông ta, nếu không sẽ cười đến rụng răng mất.

“Tôi cũng không nói cái gì quá đáng cả, tôi chỉ nói sự thật mà thôi.”

“Cạch...”

Đúng lúc này cửa văn phòng một lần nữa được mở ra, một người bước vào.

“Em chào các thầy cô.”

“Em có việc gì sao?”

Tất cả các giáo sư hay giảng viên ở trong trường đều biết đến Đoàn Trường Sinh, một sinh viên vô cùng xuất sắc, thiếu gia nhà giàu.

Từ khi anh nhập học, nhà trường đã nhận được rất nhiều khoản tài trợ của tập đoàn Đoàn Nguyên.

Đoàn Trường Sinh nhìn qua những người trong văn phòng, ánh mắt dừng lại trên người Minh Hiểu Khê một chút.

Thầy hiệu trưởng khẽ ho khan một tiếng. Đoàn Trường Sinh lúc này mới nói.

“Thưa các thầy cô, em có chứng cứ đưa đến làm rõ việc gian lận bài luận lần này của hai bạn học.”

Tất cả mọi người kinh ngạc nhìn nhau, dù sao trong lòng mỗi người đều đã có đáp án, nhưng còn ngại mặt mũi đồng nghiệp nên chưa có nên tiếng, hiện tại nếu thực sự có chứng cứ xác thực, vậy cũng dễ nói hơn nhiều.

Nguyễn Văn Cừ cùng Nguyễn Mộng Điệp nhìn nhau, trong lòng dâng lên một dự cảm vô cùng không tốt.

Cũng không để cho bọn họ phải chờ lâu, Đoàn Trường Sinh đã kết nối máy tính với máy chiếu trong văn phòng.

Một đoạn tin nhắn hiện ra.

“Không...”

Hoàng Bình điên cuồng lao đến muốn tắt đi máy tính, nhưng Minh Hiểu Khê cũng phản ứng rất nhanh giữ cô ta lại.

Khoé môi còn cong lên một nụ cười.

“Ấy ấy! Làm gì mà nóng vội thế bạn, nhìn rõ một chút mới được chứ.”

Trên màn hình từng dòng tin nhắn hiện ra rõ nét, còn có cả tin nhắn bằng âm thanh, là những tin nhắn lời nói tán tỉnh nhau của Nguyễn Văn Cừ và Hoàng Bình khiến cho người ta đỏ mặt.

Trình chiếu đến đoạn quan trọng Đoàn Trường Sinh mới dừng lại.

Trên mà hình hiện rõ.

Cừ Nguyễn: “Em ngày thường lười biếng quá, bài luận lần này anh tìm cho em một bài rồi, làm vô cùng tốt, gửi cho em, em xem rồi in ra mai mang đi nộp.”

Hoàng Bình: “Yêu anh nhất... Tối nay đến chỗ em không.”

Cừ Nguyễn: “Không được, tối nay anh có hẹn rồi. Mà em in xong cũng nhớ học thuộc đi nhé. Anh còn có kế hoạch khác.”

Hoàng Bình:“ Bảo em học thuộc nhiều như vậy, chi bằng anh giết em đi còn hơn.”

Cừ Nguyễn:“ Không thuộc được hết thì cũng phải nắm rõ 1,2...”

Hoàng Bình: “Em biết rồi! Nhưng kế hoạch của anh là gì vậy, mấy lần trước cũng đâu có bắt em học thuộc.”

Cừ Nguyễn: “Anh có tính toán dạy dỗ con nhóc kia một chút.”

Hoàng Bình:“ Là ai?”

Cừ Nguyễn: “Tân thủ khoa năm nay!”

Hoàng Bình: “Cái này em thích... Nhìn con nhỏ đó, em cũng ngứa mắt từ lâu rồi.”

(còn tiếp)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.