Tin tức bùng nổ bàn tán trên trang web của trường cũng bị đẩy lên cao. Thậm chí ở trên một số trang thông tin internet khác cũng bắt đầu có bài đăng.
Minh Hiểu Khê nhìn những bài đăng này cũng không rõ ý vị gì ở trong lòng.
Chỉ là cô không tìm chuyện thì chuyện tìm đến cô.
Minh Hiểu Khê đợt này có một bài luận môn sinh học đại cương vừa nộp, nhận được thông báo của hội đồng kỷ luật nhà trường tìm đến.
Cô hoang mang không biết là chuyện gì, đi tới văn phòng trường.
Cửa văn phòng vừa đẩy ra bên trong là hiệu trưởng, phó hiệu trưởng các giáo sư bộ mặt đều đang âm trầm muốn nhỏ mực.
Nhìn thấy Minh Hiểu Khê đi vào mọi ánh mắt đều nhìn sang chỗ của cô.
“Em là Minh Hiểu Khê?”
Một người đàn ông nên tiếng, Minh Hiểu Khê có thể nhận ra ngay đây chính là Nguyễn Văn Cừ, giáo sư môn Sinh học đại cương của cô.
Ông ta cũng chính là người cùng Nguyễn Mộng Điệp thông đồng hôm trước bị cô nghe thấy chuyện xấu.
“Vâng thưa thầy, là em ạ.”
Nguyễn Văn cừ nhìn cô nheo nheo ánh mắt, chỉ chỉ lên bàn một bài luận.
“Em nhìn xem một chút đây là bài luận của em phải hay không?”
Minh Hiểu Khê tiến đến, nhìn một chút, khẽ gật đầu.
“Dạ phải.”
Nguyễn Văn Cừ cười lạnh một tiếng, nói.
“Thầy hiệu trưởng cùng các thầy cô đã nghe rõ, em ấy chính là thừa nhận rồi.”
Minh Hiểu Khê khó hiểu nhíu nhíu chân mày.
“Xin lỗi, nhưng em không hiểu thầy đang nói cái gì cơ ạ?”
Nguyễn Mộng Điệp ở bên cạnh tiến lên đưa ánh mắt hận không rèn sắt thành thép mà nhìn cô, thở dài, nói.
“Hiểu Khê! Em nói xem, sao em lại đi sao chép bài luận của người khác vậy, đây là hành vi ăn cắp không thể chấp nhận được.”
“Sao chép, ăn cắp?”
Minh Hiểu Khê mù mờ mà hỏi lại, cô sao chép với ăn cắp của ai vậy.
Đây là bài luận cô vất vả thức trắng bao nhiêu đêm mới có thể làm ra, vậy mà bây giờ lại có người nói cô sao chép với ăn cắp là thế nào.
“Bạn học, tại sao bạn có thể làm như thế với tôi vậy, đây là bài luận tôi khổ sở làm ra sao bạn có thể trắng trợn lấy đi chứ...”
Lúc này một nữ sinh ở bên kia cũng khóc nấc lên, nói.
Minh Hiểu Khê lúc này mới chú ý đến cô ta, nhưng cô lại hoàn toàn không biết người này là ai.
“Bạn học, bạn nói tôi ăn cắp bài luận của bạn, vậy xin hỏi bạn có chứng cứ gì hay không?”
Cô gái kia có chút sửng sốt, không nghĩ đến ở trường hợp này Minh Hiểu Khê lại có thể bình tĩnh, suy nghĩ thấu tình như vậy, nếu đổi lại là người khác với trận thế này có khi còn sợ hãi đến nói còn không nên lời ấy chứ.
“Bài luận kia tôi nộp trước cậu...”
Minh Hiểu Khê kinh ngạc nhìn đến, nộp bài luận trước cô. Rất tốt.
“Haha... Vậy cứ nộp trước là có lý đúng không?”
Cô gái kia mím môi, hai nắm tay siết chặt, ánh mắt liếc nhìn qua Nguyễn Văn Cừ, nhưng rất nhanh đã thu lại không để ai phát hiện.
“Cũng may, bài luận này tôi làm trong quá trình có một vài chỗ không hiểu có tìm đến giáo sư Cừ hỏi thầy ấy.
Thầy ấy có thể làm chứng có tôi.”
Nguyễn Văn Cừ nghiêm túc gật đầu, nói với mọi người.
“Đúng vậy, em Hoàng Bình đúng là có tìm tôi hỏi mấy đề tài, tôi khá có ấn tượng với bài luận của em ấy.
Vậy nên khi nhìn thấy bài luận của em Minh Hiểu Khê nộp nên tôi rất bất ngờ.”
Hiệu trưởng là một người đàn ông đã ngoài năm mươi, đầu hơi hói, biểu tình nghiêm nghị nhìn sang Minh Hiểu Khê.
“Trò Minh Hiểu Khê, trò có gì để giải thích hay chứng minh cho mình hay không?”
Minh Hiểu Khê khẽ cười nhẹ một tiếng, ánh mắt nhìn thẳng Hoàng Bình, nói.
“Nếu bạn học này đã nói đây là bài luận của bạn ấy, vậy chúng em có thể ở trước mặt thầy hiệu trưởng cùng các giáo sư thảo luận một chút về các vấn đề trong bài luận.
Tin chắc rằng sau khi nghe chúng em thảo luận các thầy cô đều sẽ có đáp án.”
Minh Hiểu Khê tính toán một chút, bài luận kia cô nộp lên mới ngày hôm qua, hôm nay liền có chuyện, cô không tin Hoàng Bình này có thể nghiên cứu hết.
Thầy hiệu trưởng nhìn sang các giáo sư bên cạnh, mọi người đều khẽ gật đầu, đây là cách công bằng nhất.
Nguyễn Văn Cừ lại có chút nóng nảy, ông ta không ngờ đến Minh Hiểu Khê lại dùng đến chiêu này.
Hoàng Bình cũng cảm thấy mồ hôi lạnh ở sau lưng đã thấm ướt hết áo, hai tay không khỏi nắm chặt lại, cả người khẽ run rẩy.
Để cô ta thảo luận, cô ta không thể đâu.
“Cậu ăn cắp dĩ nhiên đã có chuẩn bị, có thể là học thuộc rồi, vậy chúng ta thảo luận cũng không ra vấn đề...”
Minh Hiểu Khê nhìn cô ta, ý cười không giảm.
“À! Không sao, nếu chúng ta thảo luận vẫn không thể tìm ra vấn đề, lúc đó lại tìm cách khác cũng không muộn, bây giờ cứ dùng cách đơn giản này trước cũng được.
Không lẽ bạn lại sợ không dám cùng tôi thảo luận hay sao?”
“Tôi, tôi có cái gì mà phải sợ chứ...”
Hoàng Bình cố gắng rất nhiều để mình bình tĩnh, nhưng vẫn không khỏi nói lắp bắp.
Minh Hiểu Khê đi đến một cái ghế trống ngồi xuống, dáng vẻ vô cùng bình tĩnh thong dong.
“Bạn học Hoàng Bình chúng ta bắt đầu thảo luận một chút. Mình mạn phép hỏi trước được chứ?”
Hoàng Bình nghiến răng, gật đầu.
“Được.”
Minh Hiểu Khê cười như hoa, nói.
“ So sánh những đặc điểm cơ bản về cấu trúc và chức năng giữa ADN, ARN và protein.”
“Cái gì?”
Hoàng Bình thất thố không kiềm chế được hô lên một tiếng.
Nguyễn Văn Cừ nhíu chặt chân mày, hận không thể chạy tới vả cho Hoàng Bình một phát.
Hôm qua ông ta đã nói Hoàng Bình học cho tốt, không nhớ được tất cả thì cũng phải nhớ một, nhớ hai.
Vậy mà nhìn biểu tình này của cô ta chính là, mẹ nó, cái gì cũng không nhớ.
Minh Hiểu Khê cười tủm tỉm, cô chính là muốn một gậy đánh cho Hoàng Bình này hiện nguyên hình.
Rất tốt, cô ta không phụ sự mong đợi của cô.
Hoàng Bình đưa ánh mắt cầu cứu nhìn sang Nguyễn Văn Cừ, nhưng chỉ nhận được một cái sắc mặt lạnh lùng.
Nguyễn Văn Cừ trong lòng điên cuồng chửi bậy, một con ngu, ngu xuẩn hết thuốc chữa, được việc thì ít, hỏng việc thì nhiều.
Hoàng Bình cắn chặt răng, cũng không thể trách cô ta, bài luận kia quá dài, quá nhiều vấn đề, cô ta chỉ đọc một chút thôi đã thấy đầu óc điên lên rồi.
Không nghĩ đến Minh Hiểu Khê lại rất xảo quyệt, vấn đề cô hỏi là phần ở dữa búi bòng bong, không quá khó nhưng rất khó nhớ.
“Bạn học Hoàng Bình, bạn nhanh trả lời đi chứ, muốn làm một bài luận không hề dễ, mỗi vấn đề đều phải nghiên cứu rõ ràng, tài liệu tra qua cũng rất nhiều, nhưng càng vì thế sau khi làm chúng ta đều nắm rất rõ mà.”
Hoàng Bình hiện tại muốn ngất, đáng lẽ ra cô ta không nên chủ quan vì có Nguyễn Văn Cừ làm chứng rồi mà qua loa như vậy.
“Nếu nói về điểm khác nhau, chúng ta nên phân biệt cả về cấu trúc và chức năng của ADN, ARN và Protein để hiểu rõ hơn về bản chất của chúng.
ADN được cấu tạo từ các nguyên tử C... C...”
Hoàng Bình ấp úng, ánh mắt đảo quanh vội đến muốn khóc.
Minh Hiểu Khê thở dài một hơi, đáng thương quá.
Bên cạnh các giáo sư nhìn nhau một chút, lại nhìn đến thầy hiệu trưởng, bọn họ đã hiểu ra một chút vấn đề rồi.
Minh Hiểu Khê rất bình tĩnh, nhìn chằm chằm Hoàng Bình.
“Bạn học, nói nhanh một chút, chúng ta rất sốt ruột...”
Hoàng Bình bị cô nói có chút nghẹn họng, nước mắt đã dâng lên.
“Đề tài của tôi quá nhiều có chút không nhớ rõ quá chính xác.”
“Ây ây! Không thể chơi xấu như thế đâu nhé bạn ơi. Mình làm mình còn không nhớ là sao.
Đến thầy Cừ chỉ điểm cho bạn còn có ấn tượng với bài của bạn, chỉ nhìn lướt qua đã thấy bài của tôi là ăn cắp của bạn nữa kìa.
Vậy mà bạn ngay cả một vấn đề ở trong đó thôi, tự mình nghiên cứu, vất vả làm bài mà lại nói không nhớ rõ là sao?”
Minh Hiểu Khê rất không khách khí mà nói mát.
(còn tiếp)