Người lớn khách sáo một hồi, lại sợ phòng bệnh ồn ào ảnh hưởng đến hai người bệnh trẻ.
Họ nhanh chóng rời đi, để cho hai người bệnh nghỉ ngơi.
Minh Hiểu Khê liếc mắt nhìn Đoàn Trường Sinh.
“Hôm nay rất cảm ơn anh!”
Đoàn Trường Sinh cười, nhẹ nói.
“Không có gì, đây là chuyện nên làm mà thôi.”
Nghĩ nghĩ một chút, anh lại âu sầu mà nói thêm.
“Chỉ sợ chuyện lần này cũng là do em giúp tôi mà vị vạ lây thôi!”
“Ý anh là gì?”
Minh Hiểu Khê khó hiểu hỏi lại. Đoàn Trường Sinh thở dài một tiếng, nói.
“Anh nghi ngờ những kẻ kia là do bồ của bố anh làm.”
Minh Hiểu Khê nháy mắt nghĩ đến một người.
Cũng chỉ có người đó mà thôi. Nhưng ngày đó, cô cũng chỉ châm chọc bà ta có hai câu. Không đến nỗi bà ta phải ra tay ác độc như vậy chứ.
Minh Hiểu Khê hoàn toàn không biết, chỉ có hai câu của cô, đã khiến giấc mộng thành bà chủ nhà giàu của Đỗ Lệ Thủy tan tành mây khói.
Ngày đó, sau khi nghe Minh Hiểu Khê nói, Đoàn Minh Dũng đã lập tức điều tra bà ta.
Sau khi điều tra rõ ràng chuyện bà ta cắm sừng cho ông ta, ông ta vô cùng tức giận, lập tức đánh cho bà ta một trận.
Sau đó còn lập tức chia tay với bà ta. Thậm chí còn cho luật sư đòi lại toàn bộ những tài sản, như đất hay căn hộ mua cho bà ta.
Tất cả những chuyện xảy ra khiến Đỗ Lệ Thủy chật vật, khổ sở vô cùng.
Nhưng vận may của bà ta còn chưa tận, bà ta đã bám vào được một cây đại thụ mới.
Hôm nay bà ta là mượn tay của người nọ, muốn dạy cho Minh Hiểu Khê, kẻ đầu sỏ mọi xui xẻo của bà ta một bài học.
Bên ngoài sân bệnh viện. Lê Thanh Huyền nhìn Đoàn Minh Dũng, nghiến răng nói.
“Ông nhìn chuyện tốt ông làm đi. Lần trước hại con gái suýt mất mạng. Lần này là đến con trai!”
“Lần này là nó tự tìm...”
Đoàn Minh Dũng cãi ngang.
Ông ta không nói còn tốt, vừa nói đã khiến Lê Thanh Huyền tức muốn thổ huyết.
“Ông như thế mà nghe được đấy à?”
Bà cũng lười nói cùng cái người không não, bất lực, lạnh giọng.
“Ly hôn xong tôi sẽ mang con ra nước ngoài. Trong thời gian này ông quản lý chặt mấy con ả kia lại cho tôi. Chờ tôi cùng con đi rồi, các người muốn làm gì thì làm, tôi không quản.”
“Cô!”
Đoàn Minh Dũng cũng tức giận, nhưng lại không thể làm gì được.
Ông ta âm thầm ghi món nợ này lên đầu Đỗ Lệ Thủy.
Minh Hiểu Khê cùng Đoàn Trường Sinh ở lại bệnh viện mấy ngày.
Trong thời gian này, cảnh sát cũng đến tìm hai người để lấy lời khai.
Sau đó là khởi tố Đỗ Lệ Thủy và đồng bọn về tội giết người không thành.
Mà kết quả này hoàn toàn là do ông cụ Sáng thúc dục.
Đoàn Minh Dũng sau chuyện này còn bị ông cụ răn dạy một trận thê thảm.
Bà cụ xót con muốn cầu tình nhưng đều bị ông cụ mắng trở lại.
Thời gian vòng loại Olympic Học Trò quốc tế đã tới.
Minh Hiểu Khê nhìn nhìn bài thi, cảm thấy độ khó của đề này so với để ở vòng sơ loại là gắp ba bốn lần.
Minh Hiểu Khê cẩn thận làm bài, lần này cô mất đến 85 phút để hoàn thành bài thi.
Sau khi nộp bài thi xong, cô uể oải dựa ra đằng sau ghế khẽ lắc lắc cái đầu mệt mỏi.
“Ting...”
Tin nhắn trong nhóm chát nhấp nháy. Minh Hiểu Khê mở ra là Vũ Duy Mạnh gửi đến.
“Các bạn! Làm bài thi thế nào?”
Hiểu Khê Đáng Yêu:“ Cũng ổn!”
Thu Hoài: “Làm hết đề!”
Nữ Vương Hương Giang:“ Không làm gì hết!”
Vũ Duy Mạnh trả lời Nữ Vương Hương Giang: “Cậu có được thi đâu mà trả lời.”
Nữ Vương Hương Giang: “Vũ Duy Mạnh, cậu muốn chết!”
Hải Đăng Trần: “Ổn!”
Đoàn Trường Sinh: “Qua!”
Vũ Duy Mạnh trả lời Đoàn Trường Sinh: “Ê! Này người anh em, đừng tự tin, đắc ý vậy chứ!”
Vũ Duy Mạnh: “Ngày mai là cuối tuần, chúng ta lập đội đi công việ giải trí đi.”
Nữ Vương Hương Giang: “Nghe hay đấy.”
Thu Hoài: “Đi luôn...”
Nữ Vương Hương Giang: “Còn các cậu, @Hiểu Khê Đáng Yêu, @Hải Đăng Trần, @ Đoàn Trường Sinh.”
Hiểu Khê Đáng Yêu: “ Đi.”
Đoàn Trường Sinh: “ Đi.”
Hải Đăng Trần: “ Đi.”
Sáng hôm sau, Minh Hiểu Khê phá lệ không ngủ nướng, cô dậy khá sớm, ăn bánh sandwich, thay quần áo rồi thẳng tiến đến công viên giải trí.
Mấy đồng bọn của cô đều đã tập trung đầy đủ.
Minh Hiểu Khê mặc một chiếc áo T-Shit và một chiếc quần shots ngắn, khoe ra đôi chân dài thẳng tắp, trắng bóc không tỳ vết.
Khi nhìn đến các bạn xung quanh đều ổn, ai cũng mặc đồ trẻ trung năng động.
Chỉ có Vũ Duy Mạnh và Nguyễn Hương Giang là khác.
Hai người đeo khẩu trang, đội mũ, anh trai bảo vệ nghiêm túc theo sát nhìn chằm chặp bọn họ một hồi lâu, y như đang nhìn mấy phần tử nguy hiểm của xã hội.
Minh Hiểu Khê cầm vé trong tay, nóng lòng muốn đi thử tất cả các trò chơi trong đây.
Cả nhóm đều vô cùng hưng phấn đi vào bên trong.
Nguyễn Hương Giang nhìn ngó xung quanh nói với mọi người.
“Được rồi, rút kinh nghiệm lần trước, lần này ai tự tin chơi cái gì thì chơi cái đó. Đừng quá miễn cưỡng.”
Cô vẫn còn chưa quên cái cảm giác kinh khủng lần trước đâu. Thật không muốn thử lại một chút nào hết.
“Nhưng chơi như vậy không vui...”
Đỗ Thu Hoài phản đối. Trần Hải Đăng nhìn đến bên cạnh cách đó không xa.
“Vậy chúng ta chơi bắn súng sơn đi...”
“Được đó!”
Cả nhóm đồng thanh hô lên đồng ý.
Sau khi đi vào rồi chia đội, Minh Hiểu Khê, Đoàn Trường Sinh, Đỗ Thu Hoài một đội.
Ba người còn lại một đội. Sau đó hai đội chia nhau ra tìm chỗ trốn.
“Trường Sinh bắn rất chuẩn, chúng ta phải thật cẩn thận.”
Vũ Duy Mạnh vừa đi vừa nhắc nhở. Trần Hải Đăng nghiêm túc gật đầu.
“Đã biết. Cậu đi nhanh chân lên...”
Hai bên canh chừng, nhanh chóng có những phát súng đầu tiên bắn ra.
Minh Hiểu Khê hưng phấn vô cùng, nhắm về quân địch mà nã đạn.
“Pặc... pặc...”
“Tiếc thế, mình đã nhìn thấy cái mông của Duy Mạnh rồi, vậy mà không trúng...”
“Em bắn mông cậu ta?”
Đoàn Trường Sinh nghe cô lẩm bẩm, khoé miệng co rút, cô nàng này đúng là...
Minh Hiểu Khê gật gật đầu.
“Cậu ta thò mông ra thì em bắn thôi.”
“Pặc... Pặc...”
Hai bên liên tục nã đạn sơn vào nhau.
“Á!...Anh đây bị thương. Giang ơi! Cứu tôi... Tôi bị thương ở mông rồi.”
Nguyễn Hương Giang nhìn Vũ Duy Mạnh ôm mông mà cười đến híp mắt.
“Haha... Bị thương ở mông hả? Haha... Nhanh, lại đây chị cứu...”
Vũ Duy Mạnh đá cô một cái.
“Cút xa anh đây ra.”
Hai bên cân tài cân sức, đấu qua đấu lại một hồi đã mệt nhoài.
Đoàn Trường Sinh mắt thấy Trần Hải Đăng đang đưa lưng về phía mình.
Khoé môi anh cong nhẹ, đang muốn bắn, nhưng đúng lúc này lại nghe thấy có tiếng động lạ ở bên cạnh cách một hàng rào xốp.
Tiếng một người đàn ông vang lên.
“Đại ca, đã bắt được hai đứa nhóc rồi!”
Đoàn Trường Sinh nghe được nội dung cuộc nói chuyện, vội vàng nép vào thành tường.
Sau đó nhẹ nhàng leo lên một thùng xốp nhìn qua.
“Pặc... Pặc...”
Hai viên đạn sơn bắn lên người anh, Đoàn Trường Sinh yên lặng bỏ qua không nhìn tới.
Trần Hải Đăng sau khi bắn trúng Đoàn Trường Sinh, nhưng không thấy anh ngã xuống thì đi tới.
“Này, Cậu...”
“Suỵt...”
Trần Hải Đăng vừa muốn, nói sao cậu không ngã xuống thì thấy Đoàn Trường Sinh đưa tay lên miệng ra hiệu im lặng.
Trần Hải Đăng tuy có chút khó hiểu nhưng vẫn nghe theo.
Đoàn Trường Sinh dùng tay ra hiệu chỉ chỉ về bên kia bức tường. Miệng nói nhỏ đủ cho Trần Hải Đăng nghe thấy.
“Có kẻ bắt cóc...”
Trần Hải Đăng nghe được, mồm miệng há hốc.
“Bắt cóc???”
“Ừm...”
Thấy Đoàn Trường Sinh gật đầu xác nhận, Trần Hải Đăng cũng nhẹ nhàng nhanh chóng trèo lên thùng gỗ bên cạnh nhìn sang với Đoàn Trường Sinh.
(còn tiếp)