Bên kia bức tường, trong một cái ngóc khó thấy, nếu như không phải Đoàn Trường Sinh và Trần Hải Đăng khi nãy đuổi nhau không chú ý chạy đến.
Xác định khu vực này khá khuất, vắng người, không mấy ai chạy tới.
Có tổng cộng tất cả là năm tên bắt cóc, bên cạnh bọn chúng có hai đứa trẻ, một bé trai tầm 7 hoặc 8 tuổi. Bé gái nhỏ hơn tầm khoảng 5 tuổi.
Hai đứa bé bị trói chặt, trên miệng còn bị dính băng keo, cả người sợ hãi xích vào cạnh nhau run rẩy.
“Là bắt cóc thật...”
Trần Hải Đăng cũng có chút sợ hãi mà lẩm bẩm.
Đoàn Trường Sinh liếc cậu ta một cái.
“Nói thừa.”
Một trong năm tên bắt cóc, có một tên đang nói điện thoại, nghe nội dung nói chuyện thì như đang nói với thủ lĩnh của bọn chúng.
“Vâng, em biết rồi, hiện tại đang chờ thằng Sẹo xử lý camera, ổn thoả là bọn em sẽ rút ạ.”
Không biết đầu bên kia nói cái gì, chỉ thấy tên này cung kính gật đầu lia lịa.
“Vâng, anh yên tâm, bọn em làm việc có bao giờ khiến anh lo lắng đâu.”
“Vâng ạ...”
Đoàn Trường Sinh và Trần Hải Đăng nhìn nhau, như nhớ ra cái gì sắc mặt xám ngoét.
Đoàn Trường Sinh lấy di động của mình ra, cẩn thận để chế độ im lặng, sau đó bắt đầu quay video.
Trần Hải Đăng rất ăn ý, cận thận xuống khỏi thùng gỗ, nhẹ nhàng chạy ra xa, gọi điện thoại báo cảnh sát.
“Này! Các cậu đang làm cái gì ở đấy vậy. Nhanh nhanh kết thúc đi, chúng ta còn đi ăn lẩu.”
Nguyễn Hương Giang chất giọng the thé như xé vải, người chưa thấy đã nghe thấy tiếng.
“Cạch...”
Đoàn Trường Sinh quay đầu ra hiệu cho cô im lặng, nhưng vì hành động đột ngột, lại không chú ý mà dẫm trượt chân gây ra tiếng động.
“Có người...”
Bên kia nghe thấy có tiếng động vội vàng cảnh giác.
Đoàn Trường Sinh nín thở, nhanh chóng mở một tình duyệt web của mình. Sau khi thao tác xong liền giấu điện thoại của mình vào một cái hộp, lật úp nó xuống.
Rồi tỏ ra bình tĩnh như không có chuyện gì xảy ra, vác súng nghênh ngang đi ra.
“Đến đây, đến đây...”
Mấy tên bắt cóc nghe tiếng động cũng chạy tới xem, thấy mấy người Đoàn Trường Sinh đang tụ họp rôm rả nói chuyện.
Tên đàn em quay sang nói với bọn kia.
“Chỉ là mấy đứa con nít chơi bắn súng sơn, chúng nó không để ý đến chúng ta đâu.
“Mày chắc chứ?”
Tên cầm đầu nhóm.không tin tưởng, tự mình bật tường sang kiểm tra.
Ánh mắt hắn nhanh chóng lia phải dấu giày trên thùng, cả người lạnh xuống.
“Bắt chúng nó lại...”
Đoàn Trường Sinh nghe thấy tiếng bước chân dồn dập đuổi theo, vội vàng kéo tay Minh Hiểu Khê, giục nhóm người.
“Chạy...”
“Vì sao lại phải chạy?”
Nguyễn Hương Giang không hiểu hỏi.
Đoàn Trường Sinh gấp gáp đến nổi nóng. Người ta nói cấm có sai, không sợ kẻ địch mạnh chỉ sợ đồng đội ngu như heo.
“Bảo cậu chạy thì chạy đi. Còn nếu muốn chết thì cứ ở đó...”
Dứt lời cũng không để ý nhiều, cắm đầu cắm cổ mà lôi Minh Hiểu Khê chạy.
Trần Hải Đăng nhìn thấy Nguyễn Hương Giang vẫn ngây ngốc, cũng gấp đến phát hoả, mạnh mẽ kéo người chạy.
“Này! Các cậu phải nói rõ ràng chứ, đang mệt sắp chết còn bắt chạy.”
“Câm miệng!”
Trần Hải Đăng vốn tính tình tốt, lúc này cũng bị cô nàng chọc tức mà quát lên.
Nguyễn Hương Giang lúc này có ngốc cũng biết có chuyện gì đó nghiêm trọng xảy ra, cũng không dám hỏi nhiều nữa, cắm đầu ra sức mà chạy theo.
Nhóm người đằng sau đuổi theo, bọn chúng thông thạo địa hình chẳng mấy chốc chạy theo đường vòng chặn lại nhóm người Đoàn Trường Sinh.
“Mấy đứa, đang chơi vui sao lại chạy thế?”
“Đúng vậy, lại đây chơi với bọn anh đi...”
Bốn tên nhanh chóng vây quanh nhóm năm người bọn họ lại.
“Này! Các anh là ai? Muốn làm gì?”
Nguyễn Hương Giang thở không ra hơi, cô cố gắng bình ổn hơi thở quát về mấy người kia.
Mấy người kia nhìn nhau, lại cười lên ha hả.
“Ôi cái giọng nói này thật có nội lực làm sao?”
“Hình như lúc nãy cũng là giọng nói này đánh động cho chúng ta thì phải.”
“Ây zô! Em gái, tuy rằng nhờ em đánh động cho bọn anh, nhưng bọn anh rất tiếc, vẫn phải bắt em cùng mấy đứa này đi chơi một chuyến.”
Ngả ngớn xong, bọn chúng đều xông lên. Nhìn mấy người càng lúc càng áp sát Minh Hiểu Khê khẽ chửi ầm trong lòng.
Mẹ nó chứ, nếu như chỉ có cô với Đoàn Trường Sinh thì còn có cơ hội mà chạy, đằng này còn vướng mấy đứa không có sức tự vệ như Nguyễn Hương Giang thì khó rồi.
Đoàn Trường Sinh tính toán cũng cảm thấy không ổn.
Đầu óc nhanh chóng xoay chuyển thu lại thế phản kích, tay kéo nhẹ Minh Hiểu Khê một cái.
“Đừng động thủ.”
Minh Hiểu Khê nghe anh nhắc nhở trong lòng khẽ động, nghĩ nghĩ cuối cùng cũng buông lỏng tay xuống.
“Ui! Ui! Các anh ơi! Xin các anh tha cho bọn em với ạ. Bọn em có làm gì đâu! Huhu...”
Minh Hiểu Khê tự nhéo mình một cái, nước mắt trào ra bắt đầu cao giọng mà gào khóc.
Nguyễn Hương Giang nhìn bạn mình, cũng không cả kịp suy nghĩ, vội vàng khóc theo.
“Huhu... Anh ơi, bọn em cũng chỉ đến đây chơi thôi chứ có làm gì đâu sao bọn anh lại muốn bắt bọn em thế ạ.”
Đỗ Thu Hoài cũng không cần suy nghĩ, không chịu kém cạnh hai cô bạn, cũng dùng hết sức mà gào lên.
“Anh ơi! Em cắn rơm, cắn cỏ em lạy anh. Em thề là bọn em chỉ đến đây chơi thôi, chứ không làm gì cả! Hu hu! Em khó khăn lắm mới trốn mẹ em để đi chơi được...
Huhu mẹ ơi con xin lỗi, con thật sự ngu ngốc, bảo vệ thân mình cũng không xong.”
Ba cô gái gào khóc, khiến cho bốn tên bắt cóc vô cùng nhức đầu. Mà không phải riêng bọn chúng, ba đứa con trai cùng đội cơ mặt cũng có chút giật giật.
“Câm mồm vào cho ông đây!”
Tên cầm đầu tức giận mà quát lên.”
Ba cô gái còn muốn gào nữa, khi bị quát lập tức ngậm miệng vô cùng ngoan ngoãn.
Thấy cuối cùng cũng đã yên lặng, bốn người đi lên trói lấy cả nhóm vào.
“Đi...”
Bọn chúng mang nhóm bọn họ trở lại chỗ ban đầu, đẩy ngã đến bên cạnh hai đứa nhỏ.
“Ngoan ngoãn cho ông đây.”
Bọn chúng lục tìm, tịch thu điện thoại và đồng hồ thông minh của bọn họ.
Đến khi lục đến Đoàn Trường Sinh, thấy không có điện thoại thì hơi nheo mắt lại.
“Điện thoại mày đâu?”
Đoàn Trường Sinh hơi nhướng chân mày lộ ra một nụ cười lạnh, nhưng rất nhanh liền
thu lại, trả lời.
“Ham chơi game quá, không chú ý học tập nên bị ông bà già tịch thu rồi.”
“Tốt nhất là mày nên nói thật, đừng có hòng giở trò ngu xuẩn với tụi ta nghe chưa?”
Tên kia nhìn Đoàn Trường Sinh mà cảnh cáo.
Đoàn Trường Sinh khẽ gật đầu, tỏ vẻ lo lắng sợ sệt.
“Biết...”
Tên đại ca cầm đầu nhận được tin nhắn truyền tin tới, đá vào Vũ Duy Mạnh một cái, quát lên.
“Chỗ này không thể ở lâu, chúng ta đi thôi.”
Mấy người bị đưa lên một cái xe thùng chở hàng, chúng nhốt bọn họ vào trong thùng đó.
Ở trong thùng hai đứa nhỏ đang sợ hãi, trên khuôn mặt nhỏ nước mắt lăn dài, trong cổ nấc lên những tiếng nấc nghẹn ngào của sự sợ hãi.
Minh Hiểu Khê ngồi gần đứa bé gái nhất, mỉm cười với cô nhóc, dỗ dành.
“Em gái, đừng khóc... Ngoan...”
Cậu nhóc bên cạnh nghe cô nói, hơi ngước lên đôi mắt đỏ hoe đang cố gắng kìm nén nước mắt rơi, cố tỏ ra kiên cường.
Trần Hải Đăng gật đầu nhìn cậu nhóc, nghiêm túc nói.
“Bọn anh sẽ mang các em thoát khỏi bọn chúng, đưa các em về nhà, các em đừng sợ.”
Cậu nhóc khẽ liếc mắt mình mấy anh chị trước mặt mình, thấy bọn họ cũng đang bị trói như mình, chỉ khác là bọn họ không bị bị miệng lại, thì không mấy tin tưởng.
(còn tiếp)