Trần Hải Đăng nhìn ánh mắt nghi ngờ, không tin tưởng của cậu nhóc, mày kiếm nhăn lại mà cười khổ.
Minh Hiểu Khê để cho bé gái dựa vào người mình, khi nãy cô nhóc này đã khóc quá nhiều, bây giờ cần phải nghỉ ngời.
Xe chạy ra khỏi thành phố, bắt đầu chạy vào một khu vực có đường xá quanh co, nhiều khúc cua và rất xóc nảy.
Trong xe tất cả đều cùng một vẻ mặt khó chịu vì say xe.
Cho dù là ai, cho dù chưa từng biết cảm giác say xe là như thế nào, thì lần này đã được một lần trải nghiệm đáng nhớ.
Xe chạy trên con đường xấu này rất lâu, lâu đến nỗi bọn Minh Hiểu Khê cảm thấy bọn họ bị đưa sang tận châu Phi luôn rồi.
Cuối cùng, khi mà mọi người cảm thấy sắp thăng thiên, xe cũng dừng lại.
Mấy tên kia đi tới mở thùng xe ra, quát mấy người Minh Hiểu Khê.
“Đi xuống!”
“Ngoan ngoãn, nghe lời cho ông đây!”
Một tên hùng hổ mà đe doạ.
Khi xuống xe, lúc này nhóm người Minh Hiểu Khê cũng nhìn rõ đây là nơi như thế nào.
Là một ngôi làng nhỏ nằm sâu trong núi.
Xung quanh nơi đây đều là núi đồi hoang vu trùng điệp.
Bọn chúng mang người vào một căn phòng riêng biệt, cách hẳn một quả núi lớn.
Bên ngoài căn phòng là sáu tên đàn ông bặm trợn, trên tay bọn chúng còn có súng đang đứng canh gác ở xung quanh.
Khi căn phòng này được mở ra, sau khi cởi trói cho mấy người Minh Hiểu Khê rồi đẩy bọn họ vào trong đó.
Bị đẩy vào trong, mấy người Minh Hiểu Khê đều ngẩn người, bởi vì ở trong phòng có hơn mười đứa trẻ.
Tầm tuổi của chúng đều khoảng từ năm đến mười tuổi.
Khi nhìn thấy cửa mở ra cả bọn trẻ đều sợ hãi ngồi rúc với nhau vào một chỗ, ánh mắt cảnh giác nhìn ra cửa.
Cửa phòng một lần nữa bị đóng lại.
Bên ngoài một người phụ nữ trung tuổi, ăn mặc diêm dúa, trang điểm đậm, môi đỏ mọng cong lên, nhìn tên đại ca khi nãy mang người về.
“Não mày bị hỏng à? Bắt một đống lớn tồng ngồng kia về đây làm gì?”
Tên đại ca bị mắng, lúc này chỉ cúi đầu, còn đâu dáng vẻ ngông cuồng khi nãy.
Hắn chờ cho người phụ nữ kia mắng chửi xong, lúc này mới đại khái kể lại chuyện phát sinh trong lúc bắt người.
Người phụ nữ nghe xong thì nhíu chân mày, nghĩ một chút liền phất tay.
“Lần đầu phạm lỗi tao tha. Lần sau cẩn thận, đừng có lặp lại sai lầm nữa...”
“Cảm ơn chị Khiếu...Tuyệt đối không có lần sau đâu ạ, chị yên tâm.”
Chị Khiếu kia như hài lòng gật đầu.
“Cũng còn may cho chú mày, sắp tới bên lão Già kia đến nhận hàng còn muốn bàn thêm hợp tác.”
Chị Khiếu cười cười lộ ra hàm răng trắng, nhìn về phía căn phòng.
“Tao còn chưa nghĩ sẽ tặng quà gì cho hợp, vậy mà sai lầm của mày đã mang quà về cho tao rồi...”
Nói xong còn cười rất vui vẻ.
“Haha... Đúng là trong cái rủi cũng có cái may là đây...”
Tên đại ca kia đưa tay lau mồ hôi lạnh trên trán, trong lòng âm thầm tự nhủ quá may mắn.
Bọn họ nói chuyện chẳng hề kiêng kỵ, chất giọng của chị Khiếu kia còn lảnh lảnh vang dội.
Bên trong căn phòng, nhóm người Minh Hiểu Khê và hai đứa nhỏ bị bắt cùng đang ngồi ở một góc, cách nhóm trẻ kia một góc phòng.
Có trời mới biết, mấy đứa trẻ kia lòng phòng bị của chúng với xung quanh lớn đến nhường nào.
Tiếng nói, tiếng cười tràn đầy sự vui vẻ và đắc ý của chị Khiếu, bọn họ ở trong phòng nghe vào tai vô cùng rõ ràng.
Sắc mặt ai nấy đều xám ngoét.
Nguyễn Hương Giang run rẩy.
“Phải làm sao đây? Huhu...”
Vũ Duy Mạnh hung hăng trừng mắt nhìn cô ấy.
“Còn không phải tại cậu mồm la mép giải, người chưa tới, tiếng đã đến trước thì chuyện đến nước này hay sao?”
Nguyễn Hương Giang bị mắng nước mắt lăn dài, khẽ thút thít.
Vũ Duy Mạnh nói đúng, nếu không phải tại cô lắm miệng, lại còn to tiếng hét lên thì bọn người kia làm sao phát hiện ra bọn họ.
“Bụp.”
Đoàn Trường Sinh đạp cho Vũ Duy Mạnh một cái.
“Cậu bớt bớt cái mồm đi, chuyện xui rủi ai mong muốn. Bây giờ không phải lúc trách cứ lẫn nhau.”
Vũ Duy Mạnh bị nói cũng không cãi thêm điều gì, chỉ lẳng lặng ngồi ỉu xìu ở đấy.
Trần Hải Đăng nhìn sang đám nhóc bên cạnh.
“Xem ra lần này chúng ta chọc phải một băng nhóm chuyên nghiệp rồi.”
Đỗ Thu Hoài khẽ gật đầu.
“Bọn chúng còn có cả súng nữa...”
Minh Hiểu Khê cũng lâm vào trầm tư. Lý do ban sáng cô không muốn động thủ, một phần cũng vì cô đã nhìn thấy tên đại ca kia có súng.
Minh Hiểu Khê nhíu chân mày, đau đầu không thôi, nghĩ mãi vẫn không thể nghĩ ra được cách gì khả thi cả.
Bên này, mấy người Minh Hiểu Khê gấp gáp không thôi thì bên kia cảnh sát cũng đang như ngồi trên đống lửa.
Sau khi nhận được tin báo của Trần Hải Đăng, cảnh sát đã lập tức chạy tới khu vui chơi.
Nhưng khi chạy tới nơi thì đã không còn thấy người ở đó.
Sau đó chưa bao lâu, họ nhận được một đọn thông tin bị mã hoá, sau khi giải mã xong, nhìn đến tin tức kia thì âm thầm giật mình.
Đỗ Thành Trí đội trưởng đội hình sự nhìn những hình ảnh trên video, lông mày cau chặt, trong mắt là sự phẫn nộ đến đỏ ngàu.
Trong video kia là hình ảnh của bốn tên bắt cóc và hai đứa nhỏ.
Sau khi video chiếu hết, hiện lên một dòng chữ đỏ nhấp nháy.
“Tin tức này nếu đã được giải mã, vậy chứng minh sáu người chúng cháu cũng đã bị bắt đi cùng hai em nhỏ. Hãy theo đường link bên dưới, lần theo định vị...”
Đọc xong dòng chữ kia, tâm tình của tổ đội cảnh sát đều là một sự kích động không hề nhỏ.
“Báo cáo!”
Bên ngoài có một đồng chí cảnh sát chạy vào hô lớn.
Đỗ Thành Trí nhìn qua người nọ.
“Có việc gì?”
Người kia đứng thẳng người, không chậm trễ lập tức báo cáo.
“Báo cáo! Bên ngoài chủ tịch tập đoàn Đoàn Nguyên, Đoàn Văn Sáng tới.
Đi cùng còn có Chủ tịch tập đoàn xuất nhập khẩu Thịnh Phát. Tổng giám đốc phụ trách khu vực Đông Nam Á của tập đoàn UAN. Giám quan chỉ huy của quân khu 7. Còn có giám đốc công ty thủy hải sản NG. Một bác sĩ thân áo blu trắng và vợ.”
“Những người này tới đây làm gì?”
Đỗ Thành Trí nhức đầu, đám lão đại này đồng thời kéo tới đây làm gì đây?
Đỗ Thành Trí thắc mắc, đột nhiên trên trán đổ mồ hôi lạnh, trong lòng dâng lên một cảm giác lo lắng không thôi, tự mình lẩm bẩm.
“Không phải đám nhỏ hóng chuyện bị vạ lây kia là... Là con cháu của mấy lão đại này đấy chứ?”
Không cần Đỗ Thành Trí phải chờ lâu, sự tình nhanh chóng được chứng thực.
“Báo cáo! Những đứa trẻ kia bị bắt cùng hai đứa nhỏ chính là con, cháu của những vị này.”
Vừa nói hắn vừa đưa tay quệt ngang mồ hôi. Vì sao mấy cậu ấm cô chiêu nhà các lão đại, lại tụ hội mà đi hóng chuyện, chọc phiền toái.
Chỉ khổ cho thân mấy người bọn họ bị hành cho thê thảm.
Dạo gần đây trẻ em bị bắt cóc rất nhiều, bọn họ sứt đầu mẻ trán còn chưa có xong.
Hiện tại, khi có manh mối truyền tới thì người truyền tin tức cũng bị bắt luôn. Đã vậy những người này còn là những cậu ấm cô chiêu.
Áp lực đè xuống bọn họ càng lúc càng lớn.
Bây giờ điều an ủi duy nhất của bọn họ là đường link để theo dấu kia mà thôi.
Tổ chuyên án nhanh chóng được điều động. Đích thân cục trưởng cục cảnh sát đi xuống để chỉ đạo.
Đỗ Thành Trí chẳng thể làm gì khác, chỉ có thể ra bên ngoài gặp mặt những đại gia kia.
Trước khi đi anh ra lệnh cho người của tổ chuyên án.
“Các cậu nhanh chóng dùng đường link truy cập kia, lập tức truy tìm manh mối.”
“Rõ...”
(còn tiếp)