Thanh Xuân Nở Hoa

Chương 80: Chương 80: Cảnh Sát Hỏi Thăm




Minh Hiểu Khê tắt máy lúc này mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.

“Quá nguy hiểm...”

Cô đối phó xong phụ huynh, lại cẩn thận lên giường nằm.

Còn chưa kịp nghỉ ngơi, bên ngoài lại có người đến.

Là ba nhân viên cảnh sát. Người dẫn đầu là Đinh Minh Huy, theo sau còn có Lê Huỳnh Đức và một nữ cảnh sát trẻ.

“Chào cô, chúng tôi là công an, tổ hình sự thủ đô. Hôm nay chúng tôi đến là muốn hỏi cô về sự việc xảy ra vào tối ngày hôm qua.”

Lê Huỳnh Đức chuyên nghiệp lấy ra thẻ nghành.

Đoàn Trường Sinh liếc mắt nhìn Đinh Minh Huy một cái.

“Cảnh sát các anh làm việc thật nhanh...”

Ý trào phúng vô cùng rõ ràng. Đinh Minh Huy cũng chỉ hướng anh cười trừ một cái.

Hết cách, đây đúng là bọn anh chậm trễ, tắc trách là có thực.

Ngày hôm qua khi Đoàn Trường Sinh gọi điện báo án, anh khi đó đang có cuộc họp ở xa không thể chạy về.

Khi đó anh đã nhanh chóng gọi điện chỉ đạo xuống dưới.

Nhưng bên dưới, cấp dưới của anh ta có vấn đề, người phó phòng kia chậm trễ kéo dài thời gian truyền thông tin chỉ đạo.

Suốt đêm hôm qua anh đã thức trắng để điều tra người nọ, nhưng hắn vẫn một hai không nhận.

Sau đó còn có một người bên trên gọi điện xuống muốn hoá nhỏ chuyện.

Đinh Minh Huy cảm thấy chuyện cô gái nhỏ này bị tấn công không hề đơn giản.

Cũng may còn có Giám đốc cục làm chống lưng cho anh, nếu không có lẽ phó phòng kia đã nhẹ nhàng thoát rồi.

Cũng còn may, khi đó anh đã gọi điện trực tiếp cho Lê Huỳnh Đức chỉ đạo, nhưng lúc đó Lê Huỳnh Đức cũng ở xa, khi mang người chạy đến cũng đã muộn.

Minh Hiểu Khê nhìn những nhân viên cảnh sát, khẽ gật đầu.

“Các anh cứ hỏi, tôi biết được vấn đề gì sẽ nói với các anh.”

Thái độ của cô gái vô cùng phối hợp, là một cô gái nhỏ đáng yêu ngoan ngoãn.

Trong lòng mấy người Đinh Minh Huy càng thêm phần đồng cảm, căm hận những kẻ thủ ác kia.

Hạ quyết tâm phải bắt bằng được bọn chúng.

Đoàn Trường Sinh lại ở bên cạnh nhìn bọn họ một cái, nói.

“Cô ấy còn yếu, có gì các anh hỏi nhanh nhanh một chút để cô ấy còn nghỉ ngơi.”

“Được...”

Nữ cảnh sát trên tay cầm sổ con, nghiêm túc chuẩn bị ghi chép.

Lê Huỳnh Đức hỏi.

“Cô có nhìn thấy mặt của kẻ thủ ác hay không?”

Minh Hiểu Khê lắc đầu, lông mày nhíu chặt.

“Không thấy được, bọn chúng đều đeo khẩu trang, đội mũ, che rất kín.”

“Thân hình và giọng nói thì sao?”

Minh Hiểu Khê cố gắng nhớ lại một chút, nói.

“Bọn chúng có tám người, nhưng chỉ có tên cầm đầu hơi lùn cao khoảng 1m65 là nói chuyện. Giọng nói hơi khàn, nhưng khá trẻ.”

“Vậy trên người bọn chúng có đặc điểm nhận dạng gì đặc biệt không?”

Lê Huỳnh Đức tiếp tục hỏi.

Minh Hiểu Khê cả người lâm vào trầm tư, mãi một lúc sau mới nói.

“Lúc đánh nhau với bọn chúng, tôi nhìn thấy tay của bọn chúng đều có hình xăm bọ cạp.”

“Hình xăm bọ cạp sao?”

Minh Hiểu Khê gật đầu.

“Đúng vậy, bọn chúng che kín từ đầu đến cuối, nhưng khi giao thủ, tôi đã nhìn thấy ít nhất có bốn tên đều có hình xăm đó.”

Sắc mặt Đinh Minh Huy vô cùng trầm trọng, hỏi.

“Bọn chúng có nói gì với cô không? Chẳng hạn như mục đích của chúng...”

Minh Hiểu Khê lại gật đầu.

“Có.

Tên cầm đầu kia có nói là tôi đắc tội với người không nên đắc tội, nên bọn chúng đến để dạy cho tôi biết điều hơn.”

Lê Huỳnh Đức siết chặt nắm đấm.

“Tám tên đàn ông, còn mang theo vũ khí và súng dạy dỗ một cô gái. Lý do này thật khiến cho người ta khinh bỉ.”

Đinh Minh Huy liếc cậu ta một cái, lại hỏi Minh Hiểu Khê.

“Gần đây cô có kết thù oán với ai hay không?”

Minh Hiểu Khê lại một lần nữa lâm vào trầm tư.

“Thù oán sao? Có!

Nhưng những thù oán đó chỉ là thù oán nhỏ mà thôi, không đến mức bọn họ muốn lấy mạng của tôi chứ?”

“Cô có thể kể lại chuyện cho chúng tôi không, rất có thể những điều cô cho là thù nhỏ đó chính là manh mối...”

“Được...Nếu các anh có thời gian nghe.”

Minh Hiểu Khê đơn giản kể lại tóm tắt nhưng mối xung đột của mình với những người Hà Mộng Vân, còn có vụ ẩu đả tại quán cơm nhỏ ngày trước, vụ đó có dính dáng đến xã hội đen, bảo kê, có hiềm nghi lớn nhất. Còn cả vụ việc mới xảy ra với mấy người Nguyễn Văn Cừ...

Nghe Minh Hiểu Khê nói xong, Đinh Minh Huy nhìn về phía Đoàn Trường Sinh ánh mắt chế nhạo.

Trước khi rời đi, Đinh Minh Huy còn cố ý đến gần anh nói nhỏ.

“Cô bạn gái nhỏ này nhà cậu là họ nhà Báo phải không?”

“Không tiễn...”

Đoàn Trường Sinh phát giận đuổi khách.

Đinh Minh Huy cũng không giận, vỗ vỗ bả vai anh, nói.

“Đừng nóng, người anh em, anh thấy cậu nên chuẩn bị tinh thần thép, tôi luyện cứng rắn một chút...

Ây ây! Vẫn là chị họ cậu, vợ của anh là hiền dịu, tuyệt vời nhất...”

Sắc mặt Đoàn Trường Sinh triệt để đen lại, anh muốn bóp chết thằng cha anh rể họ này của mình.

Nghĩ lại vẫn thôi đi, bà chị họ kia của mình mong manh như vậy vẫn cần người bảo vệ...

Cảnh sát đã rời đi, Minh Hiểu Khê mệt mỏi nói với Đoàn Trường Sinh.

“Anh cũng nghỉ một chút đi, em mệt rồi...”

“Ừm...”

Đoàn Trường Sinh đáp một tiếng, đi đến giường bên cạnh nằm xuống.

Cũng may đây là phòng Vip nên còn có một chiếc giường nữa cho người nhà bệnh nhân.

Buổi trưa Lê Thanh Huyền cùng Đoàn Lê Oanh lại đến, trên tay còn mang theo hai cặp lồng cơm.

Đoàn Lê Oanh vừa vào đã chạy đến bên giường của Minh Hiểu Khê, quan tâm cô.

“Chị! Chị đỡ chút nào chưa?”

Minh Hiểu Khê nhìn cô bé gật đầu.

“Cảm ơn em, chị đỡ nhiều rồi.”

Nói xong cô lại nhớ đến Đoàn Lê Oanh cũng đang nằm viện, liền hỏi.

“Còn em thì sao?”

Đoàn Lê Oanh bĩu bĩu môi, nói.

“Em nằm viện đã quen rồi, hôm nay đỡ hơn rất nhiều rồi, ngày mai có thể xuất viện.”

Minh Hiểu Khê mỉm cười với cô bé, lại nhìn Lê Thanh Huyền nói.

“Bác gái, bệnh của em Oanh đã thành mãn tính rồi, tây y lại chỉ chữa ngọn không chữa được gốc, bác có suy xét đến đông y không ạ.”

Nói ra cô lại sợ Lê Thanh Huyền hiểu lầm vội giải thích thêm.

“Tây y không phải không tốt, nhưng có một số bệnh thì đông y lại hiệu quả hơn...”

Lê Thanh Huyền gật đầu, giọng nói cũng mang theo sự lo âu.

“Cũng không phải là chúng ta không tin đông y, mà là đã tìm rất nhiều thầy thuốc rồi, nhưng đều không thu được chỗ tốt nào cả. Có lần còn bị lừa, con bé phát bệnh suýt nữa còn bỏ mạng...”

Minh Hiểu Khê giật mình nhìn Đoàn Lê Oanh, một cô bé xinh xắn, đáng yêu...

Ừm... Cũng có chút hơi ngốc. Còn nhỏ tuổi như vậy đã chịu bệnh tật dày vò.

Minh Hiểu Khê mỉm cười nói.

“Bác gái, nếu bác tin tưởng, con xin giới thiệu cho bác một bác sĩ đông y con quen biết, bác thử mang em đến chỗ của ông ấy xem sao ạ.”

Lê Thanh Huyền hơi chút chần chừ. Minh Hiểu Khê lại nói.

“Đây là người quen của con, là một thầy thuốc có tiếng trong nghề, mấy năm trước cũng chính ông ấy đã cứu mạng con từ trong tay Diêm Vương về đó ạ.”

Lê Thanh Huyền nghe cô nói, hai mắt như vụt sáng lên một ngọn lửa hi vọng.

Chuyện của Minh Hiểu Khê năm đó bà cũng biết, cô khi đó tây y đã không còn cách, bệnh viện nói người nhà mang cô trở về lo hậu sự.

Nhưng sau đó người nhà cô mang người đi, vậy mà hiện tại cô vẫn khoẻ mạnh ở nơi này.

Chỉ là bị mất đi một phần trí nhớ...

Nếu là người có thể cứu một bệnh nhân sắp chết như Minh Hiểu Khê khi đó sống lại, còn khoẻ mạnh như bây giờ, vậy phải là một người có ý thuật cao minh.

Có thể là ông trời già mở mắt, muốn Minh Hiểu Khê là quý nhân làm cầu nối, cho Đoàn Lê Oanh một cơ hội sống khoẻ mạnh lần nữa.

(còn tiếp)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.