Đoàn Trường Sinh nhìn cô gái đang tạo dáng chụp ảnh ở một bên, đầu óc lại không ngừng nghĩ cách dỗ người.
Minh Hiểu Khê chụp ảnh xong liền nói muốn trở về nghỉ ngơi.
Đoàn Trường Sinh thấy cô rời đi cũng gấp gáp mà đuổi theo.
Khi đi ngang qua Mai Văn Thắng, lại bị anh ta giữ lại, cười cười cổ vũ.
“Người anh em chúc cậu may mắn...”
Đoàn Trường Sinh trợn mắt, đánh cho bạn mới của mình một quyền rồi chạy đuổi theo Minh Hiểu Khê.
“Hiểu Khê!”
Đoàn Trường Sinh bắt lấy người lại. Minh Hiểu Khê nhàn nhạt liếc nhìn anh.
“Có chuyện gì vây?”
Đoàn Trường Sinh xoắn xuýt.
“Em giận anh sao?”
Minh Hiểu Khê nhếch nhẹ khoé môi, đầu khẽ lắc.
“Nào dám, chúng ta cũng chỉ là bạn bè, hàng xóm bình thường, vô tình đi chơi gặp nhau, cùng nhau vui đùa một chút thì có chuyện gì mà giận với dỗi.”
Đoàn Trường Sinh nhíu mày, khẳng định.
“Em giận rồi!”
Minh Hiểu Khê cười nhạt, quay người đi.
“Anh nghĩ nhiều rồi.”
Đoàn Trường Sinh tiến lên phía trước muốn chặn người lại.
“Em nghe anh nói một chút. Á!...”
Đoàn Trường Sinh thét lên một tiếng ôm chân mình nhảy câng cân lên.
Minh Hiểu Khê nhìn hắn hừ lạnh một tiếng.
“Diễn đi, diễn tiếp đi...”
Minh Hiểu Khê buồn bực thật sự cô dẵm chân người ta tại sao lại dẵm trượt, mà tên kia còn la oai oái như vậy, đây là muốn chế nhạo cô hay sao.
Đoàn Trường Sinh vẻ mặt oan uổng, anh cũng chỉ là muốn cô vui mà thôi.
“Mẹ ơi! Mẹ nhìn xem kia có phải anh con không?”
Một cô gái tầm mười ba mười bốn tuổi kéo áo mẹ mình gọi.
Lê Thanh Huyền nhìn sang. Bên kia một đôi nam nữ đang dây dưa, hình như cô gái đang giận dỗi còn chàng trai đang dỗ dành.
Lê Thanh Huyền nhìn đến xuất thần, miệng lầm bầm.
“Đúng là anh con...”
Đoàn Lê Oanh chớp chớp mắt có chút khó hiểu.
“Không phải anh con nói có việc quan trọng phải làm sao?”
Lê Thanh Huyền cười cười, tâm trạng vô cùng tốt.
“ Anh con đúng là đang có việc đại sự quan trọng, đây là việc liên quan đến tình yêu và hạnh phúc...”
Đoàn Lê Oanh khẽ ồ lên một tiếng xem như có hiểu chút chút.
Ánh mắt nhìn sang bên kia, thấy anh trai mình hình như đang cố gắng lôi kéo chị gái kia.
Cô muốn nhìn diện mạo của chị gái, xem chị ấy xinh đẹp đến nhường nào.
Bên kia, Đoàn Trường Sinh khổ sở dùng miệng lưỡi giải thích sự tình với Minh Hiểu Khê.
“Em tin anh được không, những điều anh nói đều là sự thật, anh hoàn toàn trong sạch.”
Minh Hiểu Khê lại hoàn toàn không có một chút tin tưởng nào, cô khẽ cong khoé môi.
“Tôi có tin hay không có liên quan gì, chúng ta nói cho cùng cũng chỉ là người dưng mà thôi...”
Nói xong liền rời đi. Đoàn Trường Sinh còn muốn kéo người lại, đã bị một ánh mắt lạnh băng nhìn đến.
“Anh còn dám kéo nữa, đừng trách tôi...”
Đoàn Trường Sinh biết cô thực sự tức giận khẽ rụt cánh tay trở về.
Minh Hiểu Khê một mạch rời đi, trong lòng tích tụ một ngọn lửa giận bừng bừng.
Hôm nay là một ngày quá xui xẻo đối với cô.
Hai cô bạn không nên thân cùng bạn trai hẹn hò đến quên luôn cái sự tồn tại của cô.
Sáng hôm sau Minh Hiểu Khê cảm thấy ở đây không thú vị gì liền xếp hành lý muốn trở về nhà.
“Ê! Đoàn Lê Oanh không ngờ mày cũng ở đây cơ đấy! Ây! Ở đây gió lớn, mày không sợ nó thổi chết mày hay sao con ma bệnh...”
“Haha... Đúng vậy, ma bệnh...”
“Haha....a bệnh tránh xa chúng ta một chút đừng để lây đến chúng ta.”
Đúng lúc Minh Hiểu Khê đi ngang qua, khi nhìn thấy ở một góc có mấy cô cậu nhóc, tầm tuổi mười bốn mười năm đang vây xung quanh một cô gái cũng tầm tuổi bọn họ mà sỉ nhục.
Minh Hiểu Khê ghét nhất là cái loại người này.
Cô chầm chậm đi tới. Nhìn thấy cô gái nhỏ bị bao vây kia cả người run lên nhưng ánh mắt nhìn mấy đứa kia tràn đầy kiên quyết.
“Đào Trúc, mày đừng có quá đáng... Mày mới là ma bệnh, cả nhà mày mới là ma bệnh.”
Đào Trúc bị Đoàn Lê Oanh gào lên mặt thì tức giận.
“Con chó này mày dám rủa tao hả?”
“Bốp...”
Dứt lời thì thấy Đào Trúc lao đến tát cho Đoàn Lê Oanh một cái tát.
Một tiếng “Bốp” này nghe vô cùng giòn giã. Đoàn Lê Oanh lảo đảo lui về sau mấy bước. Ánh mắt không thể tin nổi mà nhìn lên Đào Trúc.
“Mày dám đánh tao?”
Đào Trúc một vẻ mặt đắc ý hất cằm.
“Tao đánh mày đấy thì sao nào, có giỏi thì lao đến cắn tao đi này con chó...”
Dứt lời lại vung tay đến tiếp.
Nhưng lần này không có bất cứ âm thanh nào phát ra.
Đoàn Lê Oanh thấy Đào Trúc đánh tới thì rụt cổ lại, hai mắt nhắm tịt. Nhưng mãi cũng không có việc gì lúc này mới he hé mắt nhìn ra.
Trước mặt cô từ bao giờ đã có một người đứng chắn ở đó.
“Đau, đau... Bỏ tôi ra, chị là ai? Mau buông tôi ta...Đau quá...”
Đào Trúc lúc này đang oa oa mà kêu gào.
Minh Hiểu Khê siết chặt dần nắm tay, sau đó “Ầm” một tiếng đẩy cho cô ta ngã nhào trên đất.
“Mới có tý tuổi mà đã ra ngoài hống hách như vậy...”
Đoàn Lê Oanh đứng ở đó nhìn trân trân Minh Hiểu Khê, sau đó nhẹ nhàng kéo kéo áo nành một cái.
“Chị gái, em không sao đâu.”
Minh Hiểu Khê bị kéo liếc mắt nhìn sang.
“Em bị ngốc hả?”
“Hả???”
Đoàn Lê Oanh mở to con mắt sau đó phản ứng lại cô nói cái gì.
Sau đó phút mốt lại như hiểu ra, vội vàng lắc đầu.
“ Không, không ạ...,“
Minh Hiểu Khê nghe câu trả lời nhẹ nhàng nói.
“Em không ngốc mà để coi ta đánh em như vậy hả?”
“Em đánh không lại cô ta...”
Đoàn Lê Oanh lý nhí trả lời. Minh Hiểu Khê cũng cạn lời.
“Đánh không lại còn không biết chạy, biết né hay sao. Em thì tốt rồi, đứng im ở đó, nhắm mắt rụt cổ.
Em làm như thế bọn họ sẽ không đánh em nữa à?”
Đoàn Lê Oanh lắc lắc đầu, lại nói.
“Em chạy không lại họ...”
Minh Hiểu Khê đỡ trán, cô hiện tại muốn đánh người. Cô gái này sao lại ngốc như vậy chứ, ngốc đến mức làm người ta tức nổ phổi.
Đào Trúc ở một bên được mấy người bạn của cô ta đỡ lên.
Vừa đứng vững cô ta đã hừ lạnh, mắng chửi.
“Giỏi lắm Đoàn Lê Oanh, hôm nay con ma bệnh nhà mày còn tìm cả người đến giúp cơ đấy.”
Đoàn Lê Oanh tức giận nhìn sang.
“Đào Trúc, mày đừng có mà quá đáng...”
Đào Trúc khoanh tay cười lớn.
“Ai u! Ma bệnh ốm yếu đáng thương... Lại đây nào... Lại đây cắn tao nào...”
“Haha...”
Mấy người bên cạnh cô ta cười lớn.
Đào Trúc đắc ý hất cằm.
“Một đứa trẻ bị bố bỏ rơi, có cha sinh mà không có cha dưỡng, thật đáng thương làm sao.”
Vừa nói cô ta vừa đưa tay lên xoay xoay cái vòng tay.
“Bố mày ghét con ma bệnh nhà mày lắm, mày nhìn xem ông ấy tình nguyện yêu chiều tặng đồ đắt tiền, dâng những thứ đẹp nhất cho tao cũng không cho con ma bệnh xui xẻo là mày đâu...”
Đoàn Lê Oanh nhìn chằm chằm vào chiếc vòng tay kia.
“Đó là vòng tay của tao, ai cho mày lấy hả?”
Cô gào lên. Đào Trúc lại cười lớn.
“Của mày à? Tao không biết đâu nhé, là bố mày cho tao mà...”
“Trả cho tao?”
Đoàn Lê Oanh cả người run rẩy, hàm răng cắn chặt, hai mắt đỏ lên, đưa tay ôm lấy ngực...
Minh Hiểu Khê phát hiện ra điều bất thường vội vàng ôm lấy cô.
“Em gái, em làm sao vậy?”
“Haha... Nhìn xem, đúng là một con ma bệnh, mới nói có một chút đã muốn ngất rồi...”
Đào Trúc vô cùng đắc ý chỉ chỉ Đoàn Lê Oanh, cùng với đám bạn cười lớn.
Minh Hiểu Khê bắt mạch cho Đoàn Lê Oanh, nghe tiếng cười nói kia, trong lòng một cỗ nhiệt hoả bốc lên.
“Câm miệng...”
(còn tiếp)