Đoàn Lê Oanh nằm trên mặt đất vẻ mặt thống khổ.
Minh Hiểu Khê nhíu mày, cô lấy từ trong túi ra một hộp ngân châm.
Thủ pháp nhanh nhẹn đâm xuống xung quanh vùng ngực trái của Đoàn Lê Oanh, nơi vị trí trái tim.
Đoàn Lê Oanh vẻ mặt tái nhợt từ từ hoà hoãn lại.
Bên cạnh cũng có người nhiệt tình đi tới giúp đỡ gọi xe cứu thương.
Minh Hiểu Khê thấy xe cứu thương đến, Đoàn Lê Oanh lại không có người thân ở bên cạnh, cô cũng không có cách nào khác, chỉ đành nhảy lên xe cứu thương cùng cô ấy đến bệnh viện.
Đến bệnh viện, Đoàn Lê Oanh được đẩy vào phòng cấp cứu.
Khi bác sĩ trực cấp cứu nhìn thấy mấy cây ngân châm thì không khỏi sửng sốt.
“Đây là...”
Minh Hiểu Khê nhanh chóng đi lên, nói.
“Đây là trong tình huống cấp bách, cô ấy phát bệnh,.cháu đã dùng ngân châm phong toả trái tim, giảm hoạt động thúc dục co bóp quá độ.”
Bác sĩ khẽ gật đầu.
“Nhìn kim châm trên các huyệt, thủ pháp rất tốt...”
Minh Hiểu Khê khẽ gật đầu. Bác sĩ sau khi hỏi rõ tình huống của bệnh nhân, lại tiến hành chụp chiếu.
Khi có kết quả thì sắc mặt ông ta trở lên vô cùng nghiêm trọng.
“Bệnh nhân bị nhiễm độc ảnh hưởng đến tim, hiện tại cần phải phẫu thuật gấp, cháu là gì của bệnh nhân.”
Minh Hiểu Khê nghe bác sĩ nói cũng có chút ngây ngốc cả người, cô khi nãy kiểm tra mạch tượng cũng cảm thấy bất thường.
Hiện tại được khẳng định như vậy cũng có chút sợ hãi.
Minh Hiểu Khê khẽ lắc đầu.
“Cháu chỉ là người qua đường mà thôi, không phải người nhà của cô ấy...”
Bác sĩ sửng sốt.
“Vậy cháu mau liên lạc với người nhà của bệnh nhân đi.”
Minh Hiểu Khê cũng rất bất đắc dĩ, đến tên của cô bé này cô còn không biết, vậy thì làm sao có thể gọi người nhà cho cô ấy được đây.
Nhưng đúng lúc này điện thoại của Đoàn Lê Oanh ở trong túi nhỏ reo lên.
Minh Hiểu Khê nhìn người gọi đến, lưu tên là Ma mi thì có chút vui mừng.
“Alo...”
“Này con gái, còn chưa có trở về hay sao?”
Minh Hiểu Khê vừa mới nghe máy đã nghe thấy âm thanh dịu dàng của một người phụ nữ truyền đến.
Minh Hiểu Khê hít một hơi thật sâu, lúc này mới nói.
“Chào bác. Hiện tại con gái bác vừa mới bị kích thích phát bệnh, đang nằm ở bệnh viện Quốc Nội...”
Minh Hiểu Khê báo xong địa chỉ, cô nghe thấy rất rõ ràng âm thanh đồ vật rơi vỡ.
Giọng nói của người phụ nữ cũng trở nên vội vàng mang theo chút nghẹn ngào lo lắng.
“Cô làm ơn, làm ơn giúp tôi ở bên con bé một chút, tôi lập tức tới.”
Mười phút sau Đoàn Trường Sinh cùng Lê Thanh Huyền chạy tới bệnh viện.
Khi Minh Hiểu Khê nhìn thấy anh thì kinh ngạc vô cùng.
Đoàn Trường Sinh nhìn thấy Minh Hiểu Khê cũng vô cùng kinh ngạc, nhưng anh không có thời gian để chào hỏi cô, mà vội vàng chạy vào bên trong phòng cấp cứu.
Minh Hiểu Khê bị bơ đẹp có chút đau lòng.
Đoàn Trường cùng Lê Thanh Huyền vào phòng cấp cứu, rất nhanh đã ký giấy đồng ý phẫu thuật, sau đó lại bị các y bác sĩ đẩy bên ngoài.
Một nữ y tá đi ngang qua nhìn Đoàn Trường Sinh hai má thẹn thùng đỏ ửng lên.
Đoàn Trường Sinh cũng không để ý, ánh mắt anh nhìn một vòng, lại thấy Minh Hiểu Khê vẫn đang ngồi ở đấy.
Minh Hiểu Khê ngay cả ngước mắt nhìn cũng không thèm nhìn đến anh một cái.
Đoàn Trường lúc này đang lo lắng cho em gái, cũng không có tâm tư đến dỗ cô.
Lê Thanh Huyền ở một bên bấm điện thoại. Rất nhanh Minh Hiểu Khê thấy có điện thoại đến, nhìn ra chính là mẹ của cô gái đang nằm ở trong kia.
“Alo bác gái...”
Khi Minh Hiểu Khê bắt máy toàn bộ không khí trở nên tinhc lặng đến lạ thường.
Đoàn Trường Sinh và Lê Thanh Huyền nhìn đến.
Minh Hiểu Khê cũng nhìn sang Lê Thanh Huyền.
“Bác là mẹ của em ấy?”
Lê Thanh Huyền gật đầu, kích động muốn ôm lấy Minh Hiểu Khê.
Khi nãy bác sĩ cũng đã nói với bà, may mắn hôm nay Đoàn Lê Oanh gặp được cô gái biết y thuật nên mới có thể giữ được cái mạng nhỏ.
Lê Thanh Huyền nhìn Minh Hiểu Khê ánh mắt như phát sáng.
“Cảm ơn cháu, cảm ơn cháu...”
Lê Thanh Huyền nói đến líu cả lưỡi, nắm lấy tay của Minh Hiểu Khê mà liên tục cảm ơn.
Đoàn Trường Sinh cũng vô cùng ngạc nhiên nhìn đến Minh Hiểu Khê.
Anh cũng không thể nghĩ đến, cô như vậy mà lại biết y thuật, còn ở thời khác mấu chốt cứu em gái anh một mạng.
Minh Hiểu Khê bị Lê Thanh Huyền lôi kéo liên tục cảm ơn sắc mặt cung có chút xấu hổ.
“Bác gái, ai ở trong trường hợp của cháu cũng sẽ làm như vậy mà thôi.”
Lê Thanh Huyền cười nói.
“Không cần nói cái gì cả, cháu chính là ân nhân của nhà bác...”
Minh Hiểu Khê từ chối nói chuyện nữa, bởi vì bác gái trước mặt cô đơn giản đã dán trên đầu cô cái danh ân nhân này rồi.
Đoàn Lê Oanh sau bốn giờ đồng hồ được đẩy ra khỏi phòng mổ.
Bác sĩ mỉm cười nhìn bọn họ.
“Ca mổ rất thanh công, bệnh nhân đã tạm thời qua cơn nguy kịch...”
Nói đến đây ông ấy còn không quên nhìn đến Minh Hiểu Khê.
“Cô gái, cháu rất giỏi đấy...”
Minh Hiểu Khê chỉ khẽ mỉm cười, lắc đầu.
“Nào có giỏi cái gì đâu ạ, cháu cũng chỉ là làm bừa thôi ạ.”
Bác sĩ già trợn mắt, cô nhóc này coi ông thành kẻ ngốc hả.
Thủ pháp như vậy mà nói là làm bừa, ông thật sự muốn quát lớn, nói với cô nhóc này, có giỏi thì cô làm bừa lại cho ông ấy xem một chút nào.
Minh Hiểu Khê hoàn toàn không biết suy nghĩ của bác sĩ, nếu không cô nhất định sẽ nói, bác muốn xem, vậy bác bệnh giống cô ấy không...
Bác sĩ cảm thấy mình quá thê thảm.
Biết Đoàn Lê Oanh đã qua cơn nguy kịch, Lê Thanh Huyền cũng vào phòng chăm sóc đặc biệt với cô bé.
Lúc này Đoàn Trường Sinh mới dám tiến đến chỗ của Minh Hiểu Khê.
Minh Hiểu Khê thấy anh dịch tới thì lập tức tránh ra, khách khí nói.
“Tôi hôm nay rất mệt mỏi, muốn về giường để ngủ quá...
Nếu người nhà đã đến vậy thì tôi xin phép đi trước.
Mắt thấy cô đã xoay người, Đoàn Trường Sinh gấp gáp mà kéo người lại.
“chờ một chút, anh có chuyện muốn nói với em.”
“Vậy thì anh nói đi...”
Minh Hiểu Khê lạnh nhạt nói. Cái con người sống buông thả trác táng này muốn nói cái gì đây.
Đoàn Trường Sinh não ruột, hiện tại anh thự sự buồn rầu. Anh vì cái mẹ gì mà hôm đấy lại quân tử như vậy, để đến bây giờ không biết giải thích thế nào.
Đúng là có tiếng mà không có miếng trong truyền thuyết.
“Anh...”
Đoàn Trường Sinh lần đầu tiên trải nghiệm qua cảm giác cứng lưỡi nói không nên lời.
(còn tiếp)