Thanh Xuân Nở Hoa

Chương 92: Chương 92: Em Không Có Chứng Cứ




Cô nhân viên lễ tân cũng đi theo hai người, lúc này nhìn thấy Hà Hiểu Lam ngã về phía mình, vô thức lùi sang bên cạnh một bước.

“Rầm.”

Hà Hiểu Lam ngã thẳng xuống sàn, toàn bộ phần lưng đập mạnh xuống đất.

Cô ta còn đi giày cao gót nên cổ chân cũng bị trẹo theo.

Nếu như không phải tay cô ta kịp thời chống được xuống đất, thì cú ngã này đủ để khiến cô ta chấn thương sọ não.

Hà Quân Thâm ngẩn ra mất mấy giây, mới vội vàng chạy tới đỡ Hà Hiểu Lam dậy.

“Hiểu Lam.”

Minh Hiểu Khê rút ra một tờ giấy ướt lau tay, lạnh nhạt nói.

“Xem ra cô Hiểu Lam thật sự không biết điều chút nào.”

“Xin lỗi cô... Là em gái tôi quá sốt sắng vì bị mất đồ mà thôi. Cô thông cảm. Tính tình em gái tôi hơi nóng vội, tôi đưa nó đi ngay đây.”

“Không thể đi được!”

Hà Hiểu Lam tức giận hét lớn, cô ta quay phắt về phía Minh Hiểu Khê, hung dữ quát lên.

“Cô giả bộ cái gì hả?

Lấy thẻ của tôi tham gia đấu giá, còn đẩy tôi làm tôi bị thương, anh Trường Sinh có biết cô là loại người như thế này không hả?”

“Hiểu Lam!”

Giọng nói ôn hoà của Hà Quân Thâm lần đầu tiên trầm xuống.

“Em không có chứng cứ.”

“Hà Quân Thâm, ai mới là em gái của anh hả?”

Hà Hiểu Lam ấm ức.

“Anh còn nói giúp cho người ngoài? Lẽ nào camera giám sát cũng làm giả được hay sao?”

Hà Quân Thâm hít sâu một hơi, không để ý đến cô ta, hướng về phía Minh Hiểu Khê nói.

“Xin lỗi đã làm phiền cô rồi.”

Nói rồi định dẫn Hà Hiểu Lam đi ra ngoài.

Nhưng Hà Hiểu Lam lại hất tay anh ta ra, tự mình dựa vào tường đứng dậy, miễn cưỡng đứng vững bằng một chân.

“Minh Hiểu Khê, mang thẻ đen của tôi ra đây, tôi sẽ không nói chuyện này với anh Trường Sinh.”

Minh Hiểu Khê ngáp một cái, rất lịch sự nói.

“Ra cửa rẽ trái 500 mét, không tiễn.”

Hà Hiểu Lam ngẩn người.

Mãi một lúc sau, cô ta mới nhớ ra gần đây có một bệnh viện tâm thần.

Hà Hiểu Lam tức đến mức toàn thân phát run, mặt mày cũng tái xanh.

“Tôi thấy đứa bị thần kinh là cô mới đúng, nếu cô không lấy thẻ của tôi thì cô có giám cho tôi lục soát túi hay không?”

Minh Hiểu Khê không muốn nhiều lời với cô ta, đang định xoay người rời đi.

Nhưng Hà Hiểu Lam thì không chịu buông tha, cứ nhất quyết đòi lục soát túi của cô.

Cô ta giằng lấy túi trong tay Minh Hiểu Khê, quai túi bị giựt mạnh đứt ra, chiếc túi rơi xuống đất, đồ bên trong rơi ra tung toé.

Trong đó có một chiếc thẻ đen nằm lẫn bên trong.

Do nó bị mấy tờ tiền che đi một phần Hà Hiểu Lam không nhìn rõ hoàn toàn tấm thẻ.

Nhưng cô ta chắc chắn, đây là thẻ đen không ghi tên của ngân hàng Thế Giới.

“Được lắm.”

Hà Hiểu Lam chỉ vào tấm thẻ màu đen nằm trên mặt đất, cười lạnh.

“Cô không lấy thẻ của tôi, vậy đó cái gì?”

Cô ta lại nhìn sang anh trai mình, nói.

“Hà Quân Thâm, anh còn nói em không có chứng cứ? Anh nhìn cho rõ đi, vật chứng đang ở kia kìa.”

Hà Quân Thâm vốn còn đang nghĩ Hà Hiểu Lam lại gây sự vô cớ, anh ta hơi mất kiên nhẫn nhìn theo cánh tay cô ta chỉ, nhưng vừa nhìn xong thì cũng ngẩn người.

Đó đích thực là một chiếc thẻ đen.

Vì để ngăn không cho Hà Hiểu Lam tiếp tục gây rối, Hà Quân Thâm đành lên tiếng.

“Cô Hiểu Khê, có tiện cho tôi xem chiếc thẻ đen kia được không?”

Minh Hiểu Khê nhìn Hà Quân Thâm ánh mắt ý vị, thoáng chút ngập ngừng.

Hà Hiểu Lam lại không thể chờ được, vội đi đến nhặt lấy tấm thẻ kia lên.

“Đây chính là thẻ của tôi.”

Hà Quân Thâm nhìn chiếc thẻ, lông mày nhíu lại.

Chiếc thẻ của chư Tư cho Hà Hiểu Lam đúng là có hình dáng như thế này.

“Cô Hiểu Khê...”

Nhưng anh ta cũng không dám kết luận sự việc bừa bãi, anh ta muốn hỏi lại Minh Hiểu Khê.

Nhưng Hà Hiểu Lam lại không có cái kiên nhẫn đó.

“Tôi phải báo cảnh sát.”

Hà Hiểu Lam lấy điện thoại ra, lại cười nhạo báng.

“Trong thẻ của tôi có mấy trăm triệu, đủ để cô ngồi tù mấy năm đấy.”

Nghe thấy thế, Minh Hiểu Khê hơi nhướng mày, giọng điệu bình thản.

“Cô chắc chắn đây là thẻ của cô?”

“Không phải của tôi thì của ai?”

Hà Hiểu Lam cảm thấy thật nực cười.

“Lẽ nào là của cô? Cô là một con nhỏ quê mùa từ trong núi ra, cô có thể nhìn thấy thẻ ngân hàng này bao giờ chưa?

Cho dù nhìn thấy thì với thân phận như cô có thể lấy được tấm thẻ này chắc.”

Nhà Hà Hiểu Lam tuy chỉ là nhà giàu hạng trung, nhưng chú Tư của cô ta lại làm CEO của chi nhánh ngân hàng Thế Giới ở thủ đô.

Ông ta cũng chỉ có hai tấm thẻ đen loại này.

Do Hà Hiểu Lam sức khỏe không tốt, người trong nhà vẫn luôn cưng chiều cô ta, vậy nên khi cô ta tỏ ra thích thú với tấm thẻ, mở lời ra xin thì chú Tư của cô ta liền cho.

Minh Hiểu Khê hơi gật đầu.

“Nhắc nhở cô một chút, vu khống cũng có thể phải ngồi tù đấy.”

“Haha... Vu khống...Nhân chứng vật chứng rõ ràng mà cô còn già mồm nói tôi vu khống.”

Minh Hiểu Khê liếc cô ta một cái, khinh thường như nhìn một kẻ không có não.

Trên mặt cô không có chút cảm xúc nào, cô nhàn nhã khoanh tay, bộ dáng biếng nhác.

“Vậy cô báo cảnh sát đi.”

Hà Hiểu Lam mất mấy giây đơ người.

“Cô Hiểu Khê.”

Vẻ mặt Hà Quân Thâm hơi thay đổi.

“Chuyện này giải quyết riêng thì tốt hơn.”

Hà Quân Thâm tuy chỉ mới gặp Minh Hiểu Khê lần đầu nhưng anh ta cũng không tin cô sẽ làm ra chuyện lấy đồ này.

Anh ta là lo lắng, nếu như em gái anh ta nhầm vậy thì chuyện sẽ rắc rối.

Nhưng Hà Hiểu Lam lại không hiểu cho tấm lòng của anh trai cô ta.

“Báo cảnh sát đi.”

Minh Hiểu Khê hất cằm với Hà Hiểu Lam.

“Tôi cho cô mười phút, lát nữa tôi còn có hẹn với bạn, không có thời gian ở đây lằng nhằng với cô đâu.”

Hà Hiểu Lam bị thái độ sao cũng được của cô chọc cho phát điên, cô ta thật sự đã gọi 113.

Đúng mười phút sau, hai viên cảnh sát đã có mặt.

“Anh cảnh sát, chính là cô ta.”

Hà Hiểu Lam chỉ vào Minh Hiểu Khê.

“Cô ta đã lấy thẻ ngân hàng giá trị mấy trăm triệu của tôi, còn sống chết không chịu nhận, còn thách thức tôi gọi cảnh sát.”

Nghe thấy vậy, cảnh sát cũng không tin lời nói từ một phía của Hà Hiểu Lam ngay, mà quay sang hỏi Minh Hiểu Khê.

“Cô gái, những gì cô ấy nói có phải là sự thật không?”

“Không phải là sự thật.”

Minh Hiểu Khê đùa nghịch tấm thẻ đen trong tay.

“Đây là thẻ của tôi.”

“Còn cứng miệng!”

Hà Hiểu Lam tức đến bật cười.

“Cô lấy đâu ra thẻ ngân hàng Thế Giới phiên bản hạn chế này hả?”

Ở bên cạnh, đột nhiên vang lên tiếng kêu của Hà Quân Thâm.

“Trường Sinh.”

Trước mặt họ một chiếc xe Mercedes dừng lại. Một người đàn ông có thân hình cao ráo xuống xe đang đi đến về phía này.

Ánh đèn mờ ảo cũng khó làm lu mờ được dung mạo tuấn tú và phong thái trác tuyệt của anh.

Đoàn Trường Sinh quét mắt nhìn Hà Hiểu Lam kiêu ngạo và hai người cảnh sát, đã đại khái đoán được là chuyện gì.

Anh không ngờ vì mình nóng lòng muốn đi lấy xe thật nhanh để đưa Minh Hiểu Khê về nhà, chỉ có một chút thời gian ngắn mà đã lại có người đến tìm cô gây sự rồi.

Hàng lông mi dài của anh cụp xuống, khoé môi cong lên, anh cởi áo khoác của mình khoác cho cô.

“Ngoài trời gió lạnh, đừng để bị cảm.”

Nhìn thấy cảnh này, Hà Hiểu Lam càng hận đến nghiến răng.

(còn tiếp)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.