Thanh Xuân Nở Hoa

Chương 93: Chương 93: Có Tiền




Minh Hiểu Khê lắc lắc tấm thẻ trong tay đưa cho cô lễ tân.

“Phiền cô đem máy đến đây quét thử xem.”

Vì hôm nay có tổ chức đấu giá từ thiện nên ở đây có sẵn máy quét.

Cô nhân viên lễ tân vội vàng chạy đi lấy máy quét mang đến.

Máy quét đến, cô lễ nhận thẻ từ ta Minh Hiểu Khê đưa vào máy.

Hà Hiểu Lam bước lên, chỉ vào một dãy số trên màn hình thiết bị.

“Đã nhìn thấy chưa, số dư trong thẻ của tôi là...”

Những lời phía sau đột ngột dừng lại.

Bởi vì lúc này, tất cả con số được hiển thị hoàn chỉnh.

Ba phần tư màn hình đã chật kín.

1.000.000.000.

Mười con số.

Một tỷ!

Bên dưới hiển thị.

Chủ Thẻ: Minh Hiểu Khê.

Hà Hiểu Lam chết trân cả người cứng đờ tại chỗ.

Tấm thẻ của cô ta là thẻ giới hạn được ngân hàng Thế Giới phát hành làm kỷ niệm, nó cũng không thể coi là thẻ đen quyền lực chính thức.

Bởi vì nó cũng không có quá nhiều yêu cầu cao về thu nhập hay phí và tài khoản duy trì như thẻ đen chính thức kia.

Vậy nên nó cũng không có nhiều quyền lợi ưu tiên.

Chẳng qua Hà Hiểu Lam ngày thường vẫn luôn dùng nó để ra vẻ, khoe khoang với đám bạn bè của mình.

Nhưng tấm thẻ đang cắm trên máy quét kia lại ghi tên chủ thẻ là Minh Hiểu Khê.

Trong đầu Hà Hiểu Lam nổ ầm một tiếng, không thể tin nổi.

“Sao? Sao có thể như vậy được chứ? Sao lại có tên của cô ta! Vậy thẻ của tôi ở đâu?”

Ánh mắt của Hà Quân Thâm ở bên cạnh cũng triệt để đen kịt.

Cô gái trước mặt này có thẻ đen, tiền trong tài khoản tuy không có nhiều, nhưng bọn họ đều hiểu, thời buổi này tiền thường dùng để đầu tư.

Tiền để trong thẻ chi tiêu như vậy cũng rất nhiều.

Như mấy người Hà Hiểu Lam mang danh cô chiêu nhà giàu, nhưng tiền tiêu trong thẻ cũng chỉ có trên dưới một trăm triệu mà thôi.

Vậy thân phận của cô là gì?

Đoàn Trường Sinh lúc này cũng kinh ngạc nhìn cô gái, thật không ngờ mình lại đang theo đuổi một quý cô có tiền như vậy.

Minh Hiểu Khê lấy thẻ về, lười biếng ngẩng đầu.

“Đừng có nhìn nữa, nhìn nữa thì nó cũng không thể biến thành của cô được đâu.”

Sau đó, cô quay người, rất lịch sự nói với hai nhân viên cảnh sát.

“Hai anh cũng thấy rồi đấy, cô ta vu khống tôi.”

Hai nhân viên cảnh sát lập tức sắc mặt sa sầm. Ánh mắt nhìn Hà Hiểu Lam cũng lạnh lùng, nghiêm nghị.

“Vu khống cũng là một tội nghiêm trọng, cần nghiêm túc xử lý, chúng tôi sẽ tiến hành lập biên bản.”

“Anh cảnh sát... Việc này có chút hiểu lầm...”

Hà Quân Thâm sốt ruột đến nóng nảy, anh ta biết ngay mà, cô em gái này của anh ta chính là một con 'báo' mà...

“Cô Hiểu Khê, mong cô thông cảm, là em gái tôi không đúng, hiểu lầm cô, nhưng con bé cũng chỉ là vì mất đồ mà nôn nóng quá nhất thời mất khôn, dẫn đến hiểu lầm cô.

Mong cô rộng lượng bỏ qua cho con bé.

Tôi thay mặt con bé chân thành xin lỗi cô.”

Hà Hiểu Lam lại cố tình không hiểu cho nỗi lòng của anh trai, đầu óc cô ta như muốn nổ tung khuôn mặt càng thêm tái nhợt.

Giây tiếp theo, giống như cô ta đã phát giác ra điều gì đó, quay phắt đầu sang nhìn Minh Hiểu Khê.

“Cô cố ý khích bác tôi báo cảnh sát?”

“Bộp bộp...”

“Chúc mừng.”

Minh Hiểu Khê vỗ vỗ tay hai tiếng, liếc mắt nhìn cô ta, cười khẽ.

“Bật não lên rồi à!”

“Con điếm này...”

Hà Hiểu Lam bị chọc tức gào lên lao tới muốn đánh người.

Lần này Hà Quân Thâm phản ứng nhanh hơn lần trước, anh ta vội vàng kéo Hà Hiểu Lam lại.

“Hà Hiểu Lam!”

“Anh buông em ra, hôm nay em phải đánh chết con chó này... Anh có thấy hay không?!/Nó bắt nạt em gái anh đấy...”

“Bốp...”

Hà Quân Thâm hung hăng tát cho Hà Hiểu Lam một cái.

Một cái tát này vô cùng dùng lực, trên má trái của Hà Hiểu Lam rất nhanh đã xuất hiện năm ngón tay.

“Em đủ chưa?”

Hà Hiểu Lam không thể tin nổi nhìn anh trai chằm chằm, nước mắt lăn dài, giọng nói nấc lên tùng hồi.

“Anh... Anh đánh em...

Em là em gái của anh!

Em bị người ta bắt nạt anh không những không bênh mà còn đánh em!!!”

Hà Quân Thâm tức đến muốn thổ huyết, nghiến răng.

“Chính vì em là em gái anh nên anh mới đánh em đấy, em có hiểu không. Anh là muốn tốt cho em...”

“Em không cần...”

Cô ta lùi lại phía sau mấy bước sau đó xoay người chạy ra bên ngoài.

Hai nhân viên cảnh sát nhìn nhau cũng có chút lúng túng không biết nên giải quyết như thế nào.

Hà Quân Thâm cúi người xin lỗi với Minh Hiểu Khê, sau đó lại quay qua giải quyết chuyện với hai viên cảnh sát.

Minh Hiểu Khê cũng không có ý truy cứu mọi chuyện đến cùng.

Vì Hà Quân Thâm đã xin lỗi, mà đương sự là Hà Hiểu Lam cũng đã chạy mất, Minh Hiểu Khê đồng ý giải quyết tình cảm, chấp nhận lời xin lỗi của Hà Quân Thâm, nên mọi chuyện xem như kết thúc ở đây...

“Anh đưa em về!”

Đoàn Trường Sinh từ đầu đến cuối không có cơ hội lên sân thể hiện sự tồn tại.

Lúc này thấy Minh Hiểu Khê rời đi mới kéo cô lại muốn đưa người về.

Hà Quân Thâm ở bên cạnh ngập ngừng cuối cùng vẫn lên tiếng hỏi.

“Trường Sinh, đây là?”

Đoàn Trường Sinh nhìn anh ta, ấn tượng của anh với Hà Quân Thâm không tệ.

“Em đang theo đuổi cô ấy!”

Hà Quân Thâm nghe câu trả lời sắc mặt tràn đầy sự kinh ngạc.

Đoàn Trường Sinh đang theo đuổi cô gái này, mà nhìn qua hình như đã theo đuổi lâu rồi mà cô ấy còn chưa có đồng ý.

Hà Quân Thâm đối với Minh Hiểu Khê càng thêm tò mò.

Đoàn Trường Sinh không để ý Hà Quân Thâm nghĩ như thế nào, anh chỉ chăm chú đến việc đưa người đẹp về nhà và giải thích với cô những hiểu lầm.

“Để anh đưa em về...”

Đoàn Trường Sinh kiên trì Minh Hiểu Khê thấy cũng đã muộn nên đồng ý lên xe của anh.

Trở về nhà, Đoàn Trường Sinh muốn theo cô vào nhà thì bị cô ngăn lại ở bên ngoài.

“Cảm ơn anh đã đưa tôi về, nhưng đêm cũng đã khuya, chúng ta nam nữ khác biệt nên mong anh thông cảm không thể mời anh uống nước được.”

Đoàn Trường Sinh bị ngăn cửa, trên mặt cố gắng nở nụ cười.

“Được rồi! Đêm cũng khuya rồi, em cũng vào nhà nghỉ ngơi sớm đi.”

Minh Hiểu Khê gật đầu, xoay người đi vào trong nhà.

“Tạm biệt...”

Đoàn Trường Sinh cười khổ cũng đi về nhà mình.

Sáng sớm ngày hôm sau Minh Hiểu Khê bị mùi thơm của thức ăn đánh thức.

Cô vệ sinh cá nhân xong xuôi liền cầm theo túi xách đi ra ngoài.

“Em dậy rồi sao! Thức ăn đã chuẩn bị xong, em mau đến ăn đi...”

Minh Hiểu Khê nhìn Đoàn Trường Sinh mặc tạp dề, tươi cười đứng ở đó, trong lòng có chút ngột ngạt.

Cô đưa tay về phía anh.

“Trả lại chìa khóa nhà cho tôi. Sau này anh đừng tự tiện ra vào nhà tôi như thế này, chẳng may tôi tưởng lầm thành trộm báo cảnh sát thì rắc rối.”

“Tại sao?”

Đoàn Trường Sinh buông xuống cái xẻng đảo thức ăn, hỏi.

Minh Hiểu Khê không một chút hoang mang, giọng nói lạnh lùng.

“Vì đây là nhà của tôi, và tôi không muốn anh xuất hiện ở đây một cách tự tiện như vậy, ảnh hưởng đến không gian sống của tôi.”

Đoàn Trường Sinh đi tới trước mặt cô, nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt cô, nói.

“Anh biết em hiểu lầm và rất giận anh, nhưng em phải cho anh một cơ hội để giải thích, không thể trực tiếp phán anh án tử như vậy. Anh bị oan...”

Minh Hiểu Khê cười một tiếng, nói.

“Giải thích cái gì? Tôi với anh chẳng có quan hệ gì cả, anh không cần giải thích với tôi.”

“Em...”

“Ưm...”

Đoàn Trường Sinh bị mấy lời này của cô làm cho tức giận, dứt khoát hôn xuống, dùng môi mình bịt lại môi cô.

Minh Hiểu Khê bất ngờ bị hôn, ngòi nổ kích phát dùng chân hung hăng đạp xuống chân của Đoàn Trường Sinh.

Đoàn Trường Sinh ăn đau nhưng cứng rắn chịu đựng, nụ hôn càng thêm sâu hơn.

“Ưm...”

Minh Hiểu Khê thấy anh cứng đầu, trên miệng dùng sức cắn xuống.

Mùi máu tanh xộc thẳng lên óc hai người. Lần này Đoàn Trường Sinh không thể gan lỳ nữa chỉ đành buông bỏ nụ hôn đầy kích thích này.

(còn tiếp)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.