Minh Hiểu Khê hung hăng trừng mắt, nhưng cả người cô vẫn bị Đoàn Trường Sinh ôm chặt.
Giọng nói của anh trầm ấm, hơi khàn khàn mang theo dụ hoặc.
“Hôm đó những gì em nhìn thấy, thực sự chỉ là hiểu lầm mà thôi, là cô ta cố ý gài anh, anh chỉ là nạn nhân.
Hôm đó...”
Anh ôm lấy cô, cố gắng nhanh chóng một năm một mười, cố gắng rõ ràng rành mạch nói hết sự việc xảy ra, anh nói một hơi dài, như thể sợ cô sẽ chạy mất.
Nói xong anh hơi nắm vai cô đẩy ra một chút, để cô nhìn thẳng vào mắt anh.
“Xin em hãy tin anh được không. Anh xin thề anh chỉ thích em...”
Nắm tay cô đặt nên ngực mình, anh nói.
“Trái tim này chỉ có mình em, chỉ vì em mà xao xuyến...”
Bất ngờ bị thả thính, Minh Hiểu Khê ngơ ngẩn mở to đôi mắt tròn đen láy không một chút tạp chất nào nhìn anh.
“ọt...”
Đúng lúc này cái bụng nhỏ của cô gái một lần nữa 'báo' chủ.
Minh Hiểu Khê nhờ thế mà thần trí đã trở về, khuôn mặt hơi ửng đỏ đẩy người ra.
Đoàn Trường Sinh những tưởng thả thính thành công, cuối cùng lại bị một tiếng bụng réo mà thất bại.
Anh chỉ bất đắc dĩ thay đổi chiến thuật.
“Em muốn ăn gì để anh nấu...”
Minh Hiểu Khê muốn từ chối, nhưng lời đến bên miệng đã bị Đoàn Trường Sinh chặn lại.
“Em muốn ăn đồ ăn anh nấu, hay làm đồ ăn của anh.”
Anh cúi người, mũi hai người gần chỉ còn một chút xíu nữa là chạm vào nhau, hơi thở của anh mang theo hương bạc hà nhàn nhạt.
Khoé môi anh câu nhẹ nụ cười, giọng nói trầm khàn dụ hoặc người ta mê say.
“Anh rất hoan nghênh em thích vế sau...”
“Chụt...”
Dứt lời anh đã nhanh chóng hôn lên môi cô một cái thật kêu.
Đoàn Trường Sinh dạo gần đây, đã được mẹ mình tẩm bổ cho một loạt bộ truyện ngôn tình.
Sau khi đọc xong những bộ truyện đó, anh rút ra một chân lý, chính là “Đẹp trai không bằng chai mặt.”
Soái ca ngôn tình, cho dù đẹp trai như minh tinh, có nhiều người mê đắm và nhiều tiền thế nào, thì khi theo đuổi vợ, một chân lý bất thành văn chính là, gan lỳ, chai mặt thêm một chút không biết xấu hổ và một xíu bỉ ổi lưu manh.
Nếu cứ sợ cái nọ, ngại cái kia, hay không muốn cúi đầu. Vậy kết quả chính là nhường vợ cho thằng khác mà thôi.
Hiểu ra chân lý này, Đoàn Trường Sinh với năng lực học tập mạnh mẽ của mình, lập tức thay đổi chiến thuật từ mềm mỏng 'Nước nóng nấu ếch', thành mạnh mẽ tiến công.
Minh Hiểu Khê bị tấn công bất ngờ, hàng phòng thủ bên ngoài thất thủ vỡ ra, khuôn mặt đỏ bửng, nhưng vẫn cố tỏ vẻ thờ ơ.
“Nếu vậy, em muốn ăn món ốc chuối đậu hương vị của bố nấu...”
Đoàn Trường Sinh biết cô muốn đá xoáy anh, gọi anh bằng bố.
Nhưng Minh Hiểu Khê đã quá xem thường anh rồi.
Trước kia có thể anh không biết, nhưng sau khi đã đọc đến hơn mười bộ tiểu thuyết hot trên mạng kia, anh đã học được mấy chiêu.
Anh cười tà tà nhìn cô.
Trong lòng Minh Hiểu Khê dâng lên một dự cảm hơi bất an.
Đúng như cô nghĩ, Đoàn Trường Sinh nhanh chóng nói ra.
“Hương vị của bố anh không thể nấu ra, nhưng hương vị chồng em nấu thì anh có thể...”
Minh Hiểu Khê yên lặng lùi xa anh mấy bước nhỏ.
“Anh... Đồ... Đồ lưu manh...”
Cô nói xong thì tức giận đi về phòng ngủ. Vừa đi vừa nghĩ, càng nghĩ lại càng cảm thấy không đúng lắm, cái câu nói kia hình như cô đã nghe thấy ở đâu rồi thì phải.
Nhưng có nghĩ thế nào, thì cô cũng không bao giờ nghĩ đến, Đoàn Trường Sinh sẽ học mấy thứ này ở trong mấy bộ tiểu thuyết ngôn tình.
Một nồi canh ốc om chuối đậu thơm phức nhanh chóng được nấu xong.
Mùi thơm bay kín khắp nhà, Minh Hiểu Khê cho dù có còn giận dỗi nhưng khi đứng trước mỹ vị, cô vẫn không cầm lòng được mà đi tới.
Minh Hiểu Khê ăn liền hai bát canh ốc thì không ăn nổi nữa, vậy nên nhiệm vụ không lãng phí thức ăn do Đoàn Trường Sinh đảm nhận.
Sức ăn của anh rất lớn, nồi canh nhanh chóng được giải quyết sạch sẽ.
Không khí học tập ở trường đại học thôi thúc sinh viên.
Thời gian nhanh chóng trôi nhanh, chẳng mấy lại đến thời gian thi cuối kỳ của năm học.
Trước khi kỳ thi bắt đầu, nhà trường phát ra thông báo, ngay sau kỳ thi sẽ là hoạt động thanh niên tình nguyện khởi động chiến dịch Mùa Hè Xanh.
Minh Hiểu Khê nhìn tờ đơn đăng ký trên tay, dứt khoát chọn mục đi vùng núi biên giới hỗ trợ y tế.
Đoàn Trường Sinh cầm đơn đăng ký nghiêm túc nhìn.
Vũ Duy Mạnh ở bên cạnh ngó đầu, hỏi.
“Cậu muốn đi đâu vậy? Biên giới hay hải đảo?”
“Chưa biết...”
Vũ Duy Mạnh vò vò đầu đầy đau khổ.
“Tôi thật sự lười quá mà... Nghĩ đến cảnh bị muỗi đốt của mùa hè xanh năm ngoái mà tôi lại sợ hãi...”
Nói đến đây như nghĩ đến điều gì, anh cười đầy nham nhở nghé đến bên cạnh Đoàn Trường Sinh.
“Hay là năm nay chúng ta không tham gia nữa.
Cậu có đặc quyền, còn tôi thì chỉ cần...”
“Bỏ ngay cái suy nghĩ của cậu đi... Đây là tình nguyện, cậu không muốn đi thì cứ từ chối...”
Đoàn Trường Sinh liếc xéo thằng bạn một cái, cười như không cười giảng giải đạo lý.
“Đời sinh viên phải tham gia các hoạt động ý nghĩa như Mùa Hè Xanh.
Giúp đỡ những người khó khăn, đến những nơi khó khăn để trải nghiệm, để mà lấy động lực cố gắng.
Làm người ấy mà đừng quá ích kỷ nghĩ đến bản thân quá như vậy, có mấy con muỗi đốt cậu cũng không chết được.
Nhưng sự giúp đỡ của cậu, sẽ góp phần giúp đất nước chúng ta trở nên tươi đẹp hơn...”
Vũ Duy Mạnh nghiến răng, hận không thể một ngụm cắn chết thằng bạn của mình.
Càng nghĩ càng tức giận. Năm trước thằng bạn chết bầm này, không phải lừa anh để một mình dùng đặc quyền trốn đi mùa hè xanh hay sao.
Thấy Vũ Duy Mạnh nghiến răng trừng mắt muốn ăn thịt mình, Đoàn Trường Sinh rất bình tĩnh, nói tiếp.
“Nhưng nếu cậu không muốn đi, vậy thì tôi sẽ giúp cậu. Chỉ có điều...”
Ánh mắt anh hơi loé lên một chút, nụ cười trên khoé môi tràn đầy âm mưu.
Vũ Duy Mạnh lại ngây thơ không biết gì, hấp tấp hỏi.
“Điều gì?”
Đoàn Trường Sinh thoang thả nói.
“Công ty mới ra mắt sản phẩm mới, cần có người ngày đêm giám sát, điều chỉnh, nếu cậu không đi tình nguyện thì ở nhà điều hành công việc đi.”
“Hả???”
Vũ Duy Mạnh kinh ngạc há miệng nhìn Đoàn Trường Sinh.
“Cũng không ép cậu, chẳng qua tôi lo lắng Hải Triều một mình không đảm đương hết... Nếu cậu đi thì tôi đành lại ở nhà vậy...”
“À!!! Tôi ở nhà chứ... Cậu cứ yên tâm giao mọi việc cho tôi. Cậu chỉ cần an tâm làm thiện nguyện...
Tôi luôn là hậu phương vững chắc cho cậu...”
“Xàm xí...”
Đoàn Trường Sinh nhìn thằng bạn cười gian, mưu kế đã xong.
Vũ Duy Mạnh ở một bên vô cùng cao hứng ngêu ngao mấy câu hát, hoàn toàn không biết mình sắp bị ném vào chảo dầu sôi.
Đoàn Trường Sinh trở về nhà, hôm nay anh muốn nấu một nồi lẩu Thái.
Minh Hiểu Khê ngồi ở bàn nhặt rau. Đoàn Trường Sinh ở một bên thái thịt để tẩm ướp vừa hỏi.
“Em có đi chiến dịch Mùa Hè Xanh không?”
“Rộp...”
“Ó...”
Minh Hiểu Khê cắn một miếng cà rốt, vừa nhai vừa nói.
Đoàn Trường Sinh vẫn liên tay làm việc, hỏi tiếp.
“Em muốn đi đâu.”
Minh Hiểu Khê vô tư không để ý, thật thà trả lời.
“Đi biên giới hỗ trợ y tế...”
“Ừm...”
Đoàn Trường Sinh khẽ gật đầu, ánh mắt tràn ra nhu tình cùng ý cười cưng chiều.
“Còn anh, anh định đi đâu vậy?”
Minh Hiểu Khê bon mồm hỏi lại.
Đoàn Trường Sinh lột tôm, động tác thuần thục.
“Anh đang suy nghĩ..
(còn tiếp)