Sự việc náo loạn, hàng xóm xung quanh cũng ra ngó, nhưng không ai lên tiếng.
Mấy kẻ kia đúng là không để yên, bọn họ báo cảnh sát.
Rất nhanh cảnh sát đã đến, Minh Hiểu Khê vô cùng phối hợp, tường trình toàn bộ sự việc từ đầu đến cuối.
Nghe cô nói, lại kết hợp với video của camera giám sát, cảnh sát đưa ánh mắt không thể tin nổi nhìn đến mấy người kia.
Đây là vừa ăn cướp vừa la làng hay sao.
Đoàn Trường Sinh đến nhà tìm Minh Hiểu Khê, nhưng lại nghe hàng xóm nói chuyện của cô, cũng vội vàng chạy đến đồn công an.
Sau khi xem xong video giám ánh mắt anh lạnh xuống.
Anh nhìn vị cảnh sát trước mặt, giọng nói nhàn nhạt.
“Anh cảnh sát, những người này là đang vu khống bạn gái tôi. Chúng tôi muốn khởi kiện...”
Mấy người kia cũng không nghĩ đến còn có video giám sát.
Bằng chứng rõ ràng vô cùng, Minh Hiểu Khê hoàn toàn không ra tay đánh người.
Vậy bọn họ làm náo loạn như vậy chính là vừa ăn cướp vừa la làng, vu khống người khác.
Bọn họ hiện tại đã biết sợ, vội vàng hướng Minh Hiểu Khê mà khẩn cầu.
“Em gái, bọn tôi biết sai rồi. Chúng tôi xin lỗi cô, mong cô đại nhân đại lượng mà bỏ qua cho chúng tôi một lần này.”
Bố mẹ của Đinh Thảo Trang cũng có mặt, mẹ của cô ta áy náy nói với Minh Hiểu Khê.
“Bác thật xin lỗi cháu, là bác không biết cách dạy con. Rất mong cháu đại lượng bỏ qua cho nó lần này.”
Bố của Đinh Thảo Trang cũng cúi đầu, nghiêm túc nói.
“Con dại cái mang, là chúng tôi dạy bảo con bé không tốt. Chúng tôi thành thực xin lỗi cháu.
Rất mong cháu thông cảm, bỏ qua cho nó và chúng bạn một lần.”
Minh Hiểu Khê nhìn thấy bọn họ cũng xem như biết lỗi, không muốn làm to chuyện quá, khẽ kéo tay áo Đoàn Trường Sinh.
“Thôi, bỏ qua cho bọn họ một lần đi.”
Đoàn Trường Sinh nghe cô nói cũng không nói thêm gì, chỉ là sắc mặt không tốt một chút nào cả.
“Đều nghe theo em. Em nói cho qua thì cho qua...”
Đinh Thảo Trang ở trong bệnh viện quăng đồ, la hét đòi kiện.
Bố mẹ cô ta nhức đầu, bọn họ không nghĩ đến con gái mình luôn mang ra khoe với mọi người.
Luôn nói, cháu nó ngoan hiền lắm, vậy mà ở bên ngoài lại ngang ngược như vậy.
Bố cô ta nghiêm mặt hừ lạnh, giảng dạy cho cô ta một bài học về đạo làm người.
Nếu không phải trên mặt cô ta còn đang băng bó, có khi ông ấy còn phải cho cô ta cái bạt tai cho tỉnh người.
Mẹ cô ta cũng thở dài ngao ngán nhìn con gái, cũng tự trách bản thân mình không dạy dỗ tốt.
Ra khỏi đồn cảnh sát, Đoàn Trường Sinh đi ở phía trước, sắc mặt vẫn đen kịt, tâm trạng không hề tốt một chút nào.
Minh Hiểu Khê nhìn anh, trong lòng cũng có điểm không thể hiểu.
Người này làm sao vậy, người bị bắt nạt là cô, tại sao lại cảm thấy anh còn tức giận hơn vậy.
“Này...”
Minh Hiểu Khê đi nhanh mấy bước, kéo người lại.
Ánh mắt chạm vào hình ảnh nào đó khẽ co lại, hai má đột nhiên đỏ bừng lên, quên luôn cả lời muốn nói.
Đoàn Trường Sinh nhìn cái tay bị cô nắm, vì bị cô kéo hơi mạnh mà cổ áo lệch sang để lộ ra hình xăm dấu răng chói mắt kia.
Minh Hiểu Khê trong lòng điên cuồng hò hét.
Cái tên này thế nhưng thực sự đem cái dấu răng của mình xăm lên.
Đoàn Trường Sinh nhìn phản ứng của cô gái nhỏ tâm tình liền vui vẻ.
Tâm trạng đột nhiên như mây mù gặp ánh nắng ấm áp mà tan ra, bầu trời sáng rõ ấm áp.
Đoàn Trường Sinh trở tay nắm lấy tay của cô gái.
“Chúng ta đi ăn chút gì đó đi...”
Minh Hiểu Khê bị dấu răng kia làm nhiễu loạn tâm trí, nhất thời đầu óc còn mù mịt, ù ù cạc cạc mà đi theo anh.
Mãi đến khi đi vào trong nhà hàng rồi cô mới hồi thần.
Phát hiện ra, đầu óc mình bị người này làm cho ngừng hoạt động lâu như vậy, trong lòng có chút buồn bực.
Cô có lý do nghi ngờ anh đã thôi miên hay dùng thuốc với mình.
“Em muốn ăn gì?”
Đoàn Trường Sinh đưa đến cho cô menu. Minh Hiểu Khê chép miệng, đến cũng đã đến, cứ ăn trước đã, tính sau.
“Cho tôi tôm hấp và cơm hải sản...”
Gọi xong liền trả lại menu cho Đoàn Trường Sinh.
Đoàn Trường Sinh cười cười, chỉ chỉ mấy món ở trên menu.
Nhân viên phục vụ hai mắt toả sáng, ghi chép.
“Phiền hai vị chờ một lát, món ăn sẽ được mang lên ngay...”
“Thu Hoài... Thu Hoài... Cậu nhìn một chút có phải là tớ hoa mắt rồi hay không?”
Nguyễn Hương Giang vẫy tay với cô bạn đi ở phía sau.
Đỗ Thu Hoài đi lên, khó hiểu hỏi.
“Làm sao vậy, sao tự nhiên lại hoa mắt...”
Nguyễn Hương Giang chỉ chỉ tay vào Đoàn Trường Sinh và Minh Hiểu Khê.
“Kia có phải là Hiểu Khê hay không?”
“Cậu nói hươu nói vượn cái gì, Hiểu Khê không phải... Phải...”
Đỗ Thu Hoài nhìn theo tay chỉ của Nguyễn Hương Giang, lời nói phủ định nói ra một nửa thì ngắc ngứ.
Năm đó sau khi Minh Hiểu Khê rời đi, Đoàn Trường Sinh ra nước ngoài một thời gian cũng trở lại lớp học.
Nhưng khi trở lại anh như trở thành một con người khác vậy, cả người lại lạnh nhạt thờ ơ với tất cả mọi thứ xung quanh, thay đổi rất nhiều.
Bọn họ học hết lớp 12, sau khi thi vào trường đại học ở thành phố khác, cũng không cùng mấy người Đoàn Trường Sinh hay Vũ Duy Mạnh, Trần Hải Đăng có mấy liên lạc.
Dù sao bọn họ chơi cùng mấy công tử này cũng là nhờ Minh Hiểu Khê làm cầu nối, không có cô, bọn họ cũng chỉ đơn thuần là bạn học.
Hết cấp ba, tách ra mỗi người một ngả, không có liên lạc gì, chỉ là mỗi lần họp lớp sẽ gặp lại một lần.
Nhưng Minh Hiểu Khê lại khác, ba cô gái tuy chơi với nhau chỉ một thời gian, nhưng lại rất thân.
Tình bạn của họ đơn thuần nhưng cũng rất sâu sắc, còn trải qua hoạn nạn như vậy. Hai cô gái vẫn luôn nhớ đến cô bạn này.
“Minh Hiểu Khê...”
Nguyễn Hương Giang đi đến dè dặt gọi.
Minh Hiểu Khê cùng Đoàn Trường Sinh nhìn qua.
Thấy hai cô gái đi đến, Đoàn Trường Sinh nhận ra hai người, nhưng không chủ động chào hỏi.
Anh biết, khi họ nhìn thấy Minh Hiểu Khê sẽ rất kinh ngạc.
Minh Hiểu Khê chớp chớp mắt nhìn hai cô gái.
“Các cậu gọi tôi sao?”
Đỗ Thu Hoài kích động đến chảy cả nước mắt.
“Đúng là cậu rồi...Minh Hiểu Khê...”
“Ừ...Là tôi...”
Minh Hiểu Khê đối với hai người cũng có chút luống cuống tay chân, không biết lên làm thế nào.
Nguyễn Hương Giang nhào đến ôm lấy người.
“Cái con nhóc vô lương tâm này, cậu có biết chúng tôi đã đau lòng vì cậu thế nào không hả?”
Minh Hiểu Khê bị ôm, ánh mắt nhìn sang Đoàn Trường Sinh cầu cứu.
Đoàn Trường Sinh khẽ mỉm cười, nói.
“Các cậu trước đừng có xúc động, nếu đã gặp mặt, vậy cùng nhau ăn một bữa cơm đi, chúng ta từ từ nói chuyện.”
Hai cô gái gật đầu.
Thức ăn nhanh chóng được mang lên. Đoàn Trường Sinh đơn giản giới thiệu hai cô bạn học cũ với Minh Hiểu Khê.
Sau đó đơn giản kể lại chuyện của bọn họ. Lại nói với hai người Đỗ Thu Hoài.
“Cô ấy bị mất trí nhớ, hoàn toàn không nhớ ra chúng ta đâu!”
Nguyễn Hương Giang cùng Đỗ Thu Hoài kinh ngạc nhìn Minh Hiểu Khê.
“Cậu thực sự không nhớ chúng tớ?”
Minh Hiểu Khê ngượng ngùng gật đầu.
“Xin lỗi, nhưng tôi thực sự không nhớ...”
Nguyễn Hương Giang thở dài đau lòng, nhưng ánh mắt lại sáng lên chỉ đến Đoàn Trường Sinh.
“Vậy cậu nhớ cậu ấy sao?”
Minh Hiểu Khê khẽ lắc đầu.
“Không...”
Nguyễn Hương Giang nhận được câu trả lời, trong lòng trở lên cân bằng dễ chịu hơn một chút.
“Vậy còn được, tôi lại tưởng cậu trọng sắc khinh bạn, chỉ quên có chúng tớ, không quên cậu ta.”
Đoàn Trường Sinh cơ mặt không nhịn được mà co rút. Anh nói còn chưa rõ hả, cô bạn học cũ này còn muốn đâm đao anh.
Bốn người vừa ăn vừa hàn huyên kể lại chuyện cũ, một bữa cơm này ăn cũng rất vui vẻ.
Trước khi tạm biệt, Minh Hiểu Khê cùng hai cô bạn trao đổi số điện thoại, kết bạn trên mạng xã hội.
(còn tiếp)