Sáng ngày hôm sau Minh Hiểu Khê mang theo túi rác của nhà mình ra cửa.
“Ôi em gái! Phiền em tiện thể vứt luôn hộ chị túi rác với nhé. Chị đang rất vội, cảm ơn em nhé...”
Khi Minh Hiểu Khê còn chưa kịp hiểu là chuyện gì đang xảy ra, đã thấy chị gái kia dúi vào tay cô một túi rác rồi.
Minh Hiểu Khê cũng tặc lưỡi, nghĩ đằng nào thì mình cũng phải đi vứt rác, vậy vứt luôn hộ cũng không sao.
Nhưng sáng ngày hôm sau vẫn như vậy, chị gái kia vẫn trùng hợp ra cửa với cô và nhờ cô vứt rác hộ.
Sáng ngày hôm sau nữa, cô ra cửa lại thấy ngay dưới chân mình có một túi rác, không cần nghĩ cũng biết là của ai.
Đến ngày tiếp theo, sáng sớm khi cô ra cửa cũng lại thấy một túi rác ở đó, lần này túi rác này có kích thước rất lớn.
Minh Hiểu Khê nhíu chân mày bực bội. Người hàng xóm này có ý gì đây.
Không nhẽ cô ta đã coi mình nghiễm nhiên thành công nhân đổ rác hộ cô ta rồi chắc.
Minh Hiểu Khê hôm nay không đổ rác, cô mang trả túi rác lớn kia về cửa nhà của cô gái kia.
Buổi tối ngày hôm đó. Đinh Thảo Trang trở về nhà, đi cùng cô ta còn có mấy người bạn.
“Ủa! Thảo Trang, sao lại có túi rác lớn ở trước cửa của nhà cậu vậy?”
Một cô bạn ngạc nhiên hỏi. Một người khác khó hiểu nói.
“Không phải cậu nói, cậu mới tìm được con nhỏ thu rác hay sao? Hôm nay nó không làm việc à?”
Đinh Thảo Trang sắc mặt u ám nhìn chằm chằm túi rác lớn trước cửa. Trong lòng bốc hoả.
Bạn trai cô ta đi tới đá đá cái túi rác.
“Đây là đồ hôm qua anh bảo em dọn mà, con nhỏ kia không mang vứt hay sao?”
Đinh Thảo Trang liếc mắt.
“Để em tìm nó nói chuyện...”
Thật không may cho bọn họ, tất cả những gì bọn họ nói với nhau, đều đã bị Minh Hiểu Khê nghe thấy hết.
Cô vẫn thản nhiên như không có chuyện gì cả, đi về nhà mình.
Vừa nhìn thấy cô, Đinh Thảo Trang đã lên tiếng.
“Này! Tại sao hôm nay cô không vứt rác hả?”
Minh Hiểu Khê nhìn cô ta, vô tội nói.
“Hôm nay nhà tôi không có rác...”
Đinh Thảo Trang nghe xong hung hăng đá đá vào túi rác nhà mình.
“Đây không là rác thì là cái gì, sao cô không mang đi vứt hả?”
Minh Hiểu Khê thiếu chút nữa bị giọng điệu này của cô ta làm cho rớt con mắt.
“Ê! Chị gái! Có phải não chị bị hỏng ở chỗ nào hay không? Đây là rác nhà chị chứ đâu phải rác của nhà tôi mà tôi phải mang đi vứt.”
Đinh Thảo Trang bị nói, một chút tự giác cũng không có, nói như chuyện đương nhiên.
“Là cô đã nhận đổ rác giúp tôi rồi. Mấy hôm trước vẫn mang vứt, tại sao hôm nay lại lười biếng.”
Minh Hiểu Khê chớp chớp mắt, cô nhận lời đổ rác cho cô ta từ khi nào, sao cô lại không biết vậy ta.
“Này chị gái. Hôm trước là chị quá vội vàng, mà tôi lại tốt bụng nên giúp chị một chút. Nhưng không có nghĩa, tôi đây có nghĩa vụ hàng ngày phải vứt rác cho chị.”
Cô nhìn túi rác lớn kia, cười khẩy.
“Chị xem túi rác lớn như vậy, lại cũng chẳng phải rác nhà tôi, tôi lại cũng chẳng rỗi hơi ôm đi vứt để làm bẩn tay mình làm gì...”
Nói xong cô liền mở cửa nhà, trước khi đi vào nhà còn không quên nói.
“Từ nay về sau rác của ai người ấy tự vứt nhé. Tôi không thừa hơi giúp loại người như chị...”
“Con ranh, mày nói cái gì? Mày lập tức quay lại vứt rác cho tao. Nếu không thì tao sẽ biến nhà mày thành hố rác luôn. Con nhỏ rác rưởi...”
Minh Hiểu Khê đang muốn đi vào nhà, không nghĩ người nọ lại điêu ngoa đến vậy.
Mình tốt bụng giúp người, đã không được cảm ơn còn bị chửi, cô không phải bồ tát mà có thể nhịn.
Hôm nay không cho con hàng điêu ngoa, không biết lý lẽ này một bài học, vậy cô trực tiếp đổi thành họ Cẩu.
Minh Hiểu Khê nhìn Đinh Thảo Trang, khoé miệng cười tà.
“Chị muốn tôi vứt rác đúng không? Được...”
Cô đi tới kéo túi rác kia đến bên chân.
Đinh Thảo Trang nhướng nhướng chân mày nhìn đám bạn như muốn nói, chúng mày thấy sự lợi hại của tao chưa.
Như rất hài lòng với biểu hiện của Minh Hiểu Khê, cô ta vui vẻ đi tới mở cửa nhà ra.
Chờ đúng lúc cửa đã mở ra hết cỡ, Minh Hiểu Khê lúc này mở miệng túi rác ra, túm lại trong tay.
“Bụp...”
Một cú sút chuẩn xác, đá thẳng túi rác vào trong nhà Đinh Thảo Trang.
Túi rác bay qua cửa, bay vào trong nhà, miệng túi không được buộc bung ra, rác bay toán loạn.
Một mùi hôi thối đủ thứ xộc ra.
Đinh Thảo Trang cùng nhóm bạn bị bất ngờ, cũng bị rác đập xuống người.
Khốn đốn nhất là anh chàng bạn trai của Đinh Thảo Trang, trên đầu còn đậu một cái bao cao su đã qua sử dụng.
Minh Hiểu Khê nhìn bọn họ như vậy, vô cùng vui vẻ mà cười lớn.
“Haha... Chị gái, rác đã giúp chị vứt xong rồi, về sau nếu thích như vậy cứ mang đến nhờ tôi nhé. Không cần cảm ơn... Haha...”
“Con mẹ mày, mày chết với tao...”
Đinh Thảo Trang gầm lên giận giữ mà lao đến chỗ Minh Hiểu Khê.
“Cạch...”
“Bộp...”
“Á... aaa... Huhu... Cái mũi của tôi...”
Đinh Thảo Trang ôm mặt ngồi trên đắt mà rên la.
Mấy người kia thấy vậy vội vàng chạy đến xem cô ta bị làm sao.
Không xem thì còn tốt, xem rồi không khỏi hết hồn.
Đinh Thảo Trang, cái mũi lệch hẳn sang một bên, kinh khủng vô cùng.
Minh Hiểu Khê nghe tiếng rên la thảm thiết kia lại mở cửa ra nhìn.
Thấy cái mũi kia của Đinh Thảo Trang cũng không khỏi giật nảy mình.
Không phải chứ, chỉ là đụng cánh cửa một cái sao lại thành cái dạng này. Có phải mình gây ra hoạ rồi hay không?
Khi nãy thực sự là cô cũng không cố ý đâu.
Một cô bạn của Đinh Thảo Trang nhìn Minh Hiểu Khê, ánh mắt rét lạnh.
“Chỉ là nhờ cô vứt một túi rác mà thôi. Cô vì sao lại ra tay ác độc đến thế.”
Chỉ là nhờ cô vứt rác thôi sao, lại còn nói cô ra tay ác độc.
Mẹ nó chứ đúng là chó có bầy mà.
Minh Hiểu Khê nhìn cô gái kia, cười khinh thường.
“Chỉ là nhờ vứt một túi rác thôi sao. Cô thấy thái độ của cô ta là đang nhờ người khác hả? Vậy sao cô không giúp cô ta đi mà vứt.”
Cô hừ lạnh một tiếng.
“Còn nữa, con mắt nào của cô nhìn thấy tôi đánh cô ta. Tôi đóng cửa nhà của tôi, ai bảo cô ta lao đến.
Ra tay đánh người không thành lại ăn quả đắng, quay ra trách người không cho mình đánh à.
Này, cô tốt bụng như thế, vậy đưa mặt đến cho cô ta đánh đi.”
Cô gái kia bị Minh Hiểu Khê nói cho cứng họng, nhất thời nghẹn đến đỏ mặt, chẳng thể nói thêm câu nào.
Khi đó đúng là Đinh Thảo Trang hét lên, lao đến muốn đánh người, trùng hợp làm sao đúng lúc Minh Hiểu Khê đóng cửa.
Vậy là cô ta đập mặt vào cánh cửa... Và hậu quả này thì quá thê thảm rồi.
“Mày... Tao sẽ kiện mày...”
Đinh Thảo Trang ôm mặt, ánh mắt oán hận nhìn Minh Hiểu Khê chằm chằm như muốn xé xác cô ra làm trăm ngàn mảnh.
Minh Hiểu Khê vốn còn thấy tội nghiệp cho cô ta, nhưng khi nghe cô ta còn hung hăng như vậy với mình, cũng không khỏi phát cáu.
“Tôi làm gì chị, tôi đánh chị gãy mũi hay gì?
Là chị lao đến muốn đánh tôi, lại tự đập mặt vào cửa.
Chị là tự làm tự chịu đừng có đỗ lỗi cho người khác.”
Nói xong cô cũng không muốn để ý đến cái bọn não toàn bã đậu, không biết lý lẽ này nữa, xoay người đi vào nhà.
Trước khi đóng cửa cũng không quên bỏ lại một câu.
“Nếu muốn kiện thì cứ tự nhiên, tôi chờ... Hừ...”
(còn tiếp)