Minh Hiểu Khê bị Đoàn Trường Sinh kéo đi một đường.
Hai người đi đến căn hộ ở bên ngoài trường của Đoàn Trường Sinh.
Đây là một khu chung cư cao cấp.
“Em ở đây chờ anh, anh đi thay đồ.”
“Ồ!”
Minh Hiểu Khê ngồi ở trên sô pha, ánh mắt quan sát khắp căn nhà một lượt.
Căn nhà có màu sắc chủ đạo là nâu lạnh. Phòng khách ngăn nắp, bên kia quầy bar là nhà bếp...
Nhìn ngôi nhà, có thể thấy được chủ nhân của nó khá ngăn nắp, quy củ, cũng có chút buồn tẻ.
Đoàn Trường Sinh rất nhanh đã đi ra. Anh thấy Minh Hiểu Khê đang đứng ngoài ban công nhìn xuống bên dưới.
“Em đang nhìn gì vậy?”
Minh Hiểu Khê quay người lại. Hai má đột nhiên nóng bừng.
Người đàn ông trước mặt vừa tắm xong, mái tóc còn có chút nước, ngũ quan đẹp như điêu tạc, lại không phải cứng ngắc như thường ngày mà thay vào đó là một sự tùy hứng...
Mà Minh Hiểu Khê lại thích cái tùy hứng này mới chết chứ...
Trái tim trong lồng ngực như con ngựa đứt cương mà phi nước đại.
Đoàn Trường Sinh nghiêng người ghé lại gần, khoé môi hơi mỉm cười...
“Mỹ nhân, hôm nay anh lại cứu em, em có suy xét đến việc báo đáp anh hay không?”
Bị anh hỏi, Minh Hiểu Khê ngượng ngùng hồi thần.
“Anh muốn thế nào?”
Đoàn Trường Sinh đưa tay muốn xoa đầu cô.
Minh Hiểu Khê đã có kinh nghiệm, thấy động tác của anh đã phản ứng ngăn lại.
“Anh nói thì cứ nói, cấm không được xoa lung tung...”
Đoàn Trường Sinh bị phản ứng của cô chọc cười.
Anh nhìn cô đáng yêu như vậy lại càng muốn trêu chọc cô hơn, tay nhanh chóng đổi chỗ, nhéo mũi cô một cái.
“Anh không cần gì nhiều, chỉ cần em hôn một cái...”
Minh Hiểu Khê sắc mặt không đổi, khoé môi tà tứ cong nhẹ.
“Anh thực sự muốn hôn?”
“Muốn...”
Đoàn Trường Sinh đầu óc mụ mẫm cả, thật không nghĩ đến cô gái nhỏ có thể đồng ý.
Minh Hiểu Khê cười càng thêm phần sáng lạn, ngón tay ngoắc ngoắc.
“Anh cúi xuống một chút...”
Đoàn Trường Sinh cúi xuống.
Minh Hiểu Khê câu hai tay ôm lấy cổ của anh, trên môi vẫn giữ nguyên nụ cười, sau đó dâng lên đôi môi đỏ mọng...
“Ưm...”
Một tiếng rên không rõ tạp trần của Đoàn Trường Sinh vang lên.
Minh Hiểu Khê nhanh chóng buông tay, đắc ý nhìn anh đang hít vào mấy hơi khí lạnh.
Minh Hiểu Khê nghiêng đầu, cười.
“Thế nào? Anh thấy món quà này có tuyệt vời hay không?”
“Cô gái vô lương tâm này!”
Đoàn Trường Sinh đưa tay giữ lấy chỗ xương quai xanh bị cô nàng nào đó vừa cắn.
Trên đó dấu răng vẫn còn rất rõ ràng, thậm chí còn muốn rướm máu.
Khi Đoàn Trường Sinh bỏ tay ra, lúc này Minh Hiểu Khê cũng mới nhìn thấy rõ kiệt tác của mình.
Khi thấy vết cắn kia, trong lòng cô gái cũng có chút hơi hơi hối hận, có phải mình chơi hơi ác rồi hay không.
Bất quá chưa chờ cô kịp hối hận đủ ba giây, cảm giác ấy liền bị câu nói của Đoàn Trường Sinh xoá sạch.
“Em đây là muốn đánh dấu chủ quyền sao? Anh rất thích...”
Đoàn Trường Sinh cười cười, sờ nhẹ lên vết cắn, lại nói.
“Anh lập tức sẽ đi tìm thợ xăm hình, xăm lại dấu răng này, lưu giữ dấu ấn của em, có được hay không?”
Minh Hiểu Khê nghe anh nói hai mắt mở lớn như không thể tin nổi.
“Này... Này... Anh... Anh...”
Lắp bắp nửa ngày, lần đầu tiên trong cuộc đời cô nàng Minh Hiểu Khê biết mình cũng bị tật nói lắp.
“Người này, anh bị biến thái sao?”
Đoàn Trường Sinh cúi người ở khi Minh Hiểu Khê mất cảnh giác, như tia chớp hôn xuống môi cô một cái.
Hôn xong, như sợ cô gái chưa tức giận còn phải bổ sung thêm.
“Anh chỉ biến thái với một mình em...”
Minh Hiểu Khê bị hôn, đơ như cây cơ mất nửa ngày, phản ứng cũng chậm một nhịp...
“Đoàn Trường Sinh... Anh dám đánh lén...”
“Là hôn lén...”
Đoàn Trường Sinh nghiêm chỉnh sửa lại lời của cô.
Minh Hiểu Khê tức giận tung chân mà đá tới.
“Nụ hôn đầu của bà đây... Mẹ nó... Anh dám cướp nụ hôn đầu của bà đây...”
Đoàn Trường Sinh hơi nghiêng người tránh qua, thuận thế kéo người vào lòng.
Minh Hiểu Khê xoay một vòng, tay vả tới...
Đoàn Trường Sinh lại như dự liệu tất cả nghiêng mặt qua tránh thoát...
“Ôi ôi! Em yêu! Nụ hôn đầu, anh cũng là nụ hôn đầu mà, hay anh trả lại cho em nhé...”
“Lưu manh, biến thái...”
Minh Hiểu Khê bị chọc cho tức giận, vung tay đến tiếp.
“Bốp...”
Ngoài dự đoán lần này Đoàn Trường Sinh lại không có né tránh.
Một cái vả này Minh Hiểu Khê dùng rất nhiều sức, đánh đến in rõ năm đầu ngón tay lên mặt của anh.
Minh Hiểu Khê cũng hơi khựng lại có chút sửng sốt.
Người này vì sao không né, đang đánh tại sao lại dừng rồi.
Đoàn Trường Sinh thấy Minh Hiểu Khê đã dừng tay, đi đến nắm lấy tay cô mà xoa nhẹ.
Minh Hiểu Khê nhất thời đầu óc có chút không nhảy số kịp, để mặc cho anh cầm tay.
Đoàn Trường Sinh nhìn lòng bàn tay trắng nõn của cô gái đã đỏ ửng, mày kiếm khẽ nhíu lại.
“Lần sau, em muốn đánh thế nào cứ nói, anh tự đánh, đừng tự mình ra tay, sẽ đau bị đau tay...”
Minh Hiểu Khê thoáng chốc khuôn mặt đỏ bừng, trái tim mới trở lại bình thường chưa bao lâu lại bình bịch liên hồi như ngựa đứt cương một lần nữa.
“Anh...”
Cô không biết nói cái gì, chỉ có thể buồn bực mà xoay người.
“Tôi đi về đây...”
Biết cô ngượng ngùng, Đoàn Trường Sinh đưa tay hết xoa mặt lại xoa lên vết cắn, miệng cười cười.
Nếu lúc này ai nhìn thấy sẽ đều cảm thấy anh thật ngu ngốc.
Ngu ngốc đến biến thái...
Chẳng qua là Đoàn Trường Sinh không quan tâm.
Nếu đã muốn lưu giữ dấu ấn của cô, anh nhanh chóng gọi điện tìm người muốn xăm hình.
Vũ Duy Mạnh tưởng mình nghe lầm, mồm miệng há hốc, đến cả người đẹp đang ngồi bên cạnh cũng đẩy sang một bên.
“Cậu nói, cậu muốn xăm hình á?”
“Ừm...”
Đoàn Trường Sinh bình tĩnh ừ một tiếng xác nhận.
Vũ Duy Mạnh nuốt một ngụm nước miếng, hỏi.
“Cậu muốn xăm hình gì vậy?”
Trời đất thiên địa ơi, một người lạnh lùng, nghiêm túc như Đoàn Trường Sinh muốn xăm hình kìa.
Phải biết lúc trước anh xăm hình đã bị người này nói đến to đầu như thế nào đâu.
Đoàn Trường Sinh hừ lạnh.
“Hỏi cậu địa chỉ thì cậu nói, đừng có lằng nhằng.”
“À... À... Chỗ đó hơi khó tìm một chút, nếu cậu muốn đi thì để tôi dẫn cậu đi.”
Thực ra địa chỉ có khó tìm hay không, không quan trọng, quan trọng là Vũ Duy Mạnh muốn xem Đoàn Trường Sinh muốn xăm cái hình gì.
“Được...”
Đoàn Trường Sinh đồng ý.
Vũ Duy Mạnh vội vàng thanh toán tiền, cũng không để ý đến người đẹp ở phía sau kêu gọi như thế nào, trực tiếp lên xe mà rồ ga phóng đi.
Khi Vũ Duy Mạnh nhìn thấy hình dấu răng in trên xương quai xanh, mà Đoàn Trường Sinh muốn xăm thì cằm như muốn rớt xuống.
“Mẹ nó, cậu... Cậu...”
Vũ Duy Mạnh lắp bắp nửa ngày vẫn không thể nói ra lời hoàn chỉnh.
Đoàn Trường Sinh ghét bỏ nhìn qua.
“Cậu bị tật nói lắp từ bao giờ thế...”
Thợ xăm bên cạnh cũng nhìn dấu răng kia kinh ngạc.
Anh ta làm thợ xăm đã có kinh nghiệm đến hơn mười năm.
Người đến xăm hình từ hoa, cỏ, cá, rồng, tên người... Vân vân và mây mây...
Nhưng đây là lần đầu tiên có người mang theo dấu răng đến xăm như thế này.
Nhìn qua cũng có thể thấy dấu răng này còn rất mới.
“Cậu chắc chắn muốn xăm hình này chứ?”
“Đúng...”
Đoàn Trường Sinh không một chút do dự mà khẳng định. Còn bổ sung thêm.
“Đây là dấu ấn của cô gái nhỏ nhà tôi lưu lại đánh dấu chủ quyền. Anh xăm cho tốt...”
Anh thợ xăm như hiểu ra cười cười gật đầu. Người trẻ tuổi bây giờ chơi tình thú cũng thật thú vị...
Chỉ là, Vũ Duy Mạnh ở bên cạnh nghe Đoàn Trường Sinh nói, cũng cảm thấy muốn phát điên.
Cô gái nhỏ nhà tôi, đánh dấu chủ quyền...
Đây là tin tức nóng đến mức nào, Vũ Duy Mạnh muốn hét lên...
Chẳng qua anh còn chưa kịp hét đã bị Đoàn Trường Sinh liếc ngang, lập tức ngậm miệng.
(còn tiếp)