Minh Hiểu Khê học xong buổi sáng, hai cô bạn thân dạo gần đây mất tích hết cả.
Phạm Lan Anh bận đi thực tập. Hoàng Nhã Phương bận cùng bạn trai đu đưa.
Minh Hiểu Khê lười nấu cơm, cũng lười đi xa, buổi chiều cô còn muốn tranh thủ ở thư viện tìm tài liệu, nên đến căn tin của trường ăn cơm.
Đại học Thủ Đô là trường đại học top 1 trong nước, nhà ăn cũng rất rộng và sạch sẽ, đồ ăn được đánh giá là ngon.
Minh Hiểu Khê đi đến lấy khay, xếp hàng.
“Hoa khôi thủ khoa kìa...”
“Xinh thật đấy!”
“Đã xinh còn học giỏi, thật khiến người ta ghen tị chết mất.”
Tiếng xì xào nghị luận xôn xao. Nhưng đúng lúc này tầm mắt của mọi người lại đổ dồn về một phía.
Đoàn Trường Sinh rất hiếm khi xuất hiện ở địa phương ồn ào như nhà ăn, nhưng hôm nay lại có mặt tại đây.
Anh đi đến lấy khay đựng đồ ăn, đi tới chỗ Minh Hiểu Khê.
Tay theo thói quen xoa xoa đầu cô mấy cái. Minh Hiểu Khê nhếch khoé môi cười tà, chân hơi lùi lại phía sau.
Đoàn Trường Sinh ngửi thấy một mùi hương cỏ cây thanh mát thoảng qua, đúng lúc anh đang muốn ngửi thêm một chút...
“Hít...”
Minh Hiểu Khê ở dưới chân dẫm mạnh nên chân Đoàn Trường Sinh một cái.
Khoé môi vẫn giữ nụ cười không đổi, người như muốn dựa vào lòng anh.
Hương thơm hoa cỏ đặc biệt từ trên người cô càng thêm rõ ràng thanh khiết hơn.
Cô nói nhỏ chỉ đủ hai người nghe.
“Đã cảnh cáo anh rồi, đừng có xoa đầu của tôi...”
Nếu không phải đây là nơi công cộng, chỉ sợ Đoàn Trường Sinh đã nhảy lên ôm chân mà kêu la rồi.
Minh Hiểu Khê cũng không dám làm quá, dạy dỗ một chút liền thu chân về, đi lên lấy đồ ăn.
Đoàn Trường Sinh sắc mặt nhăn lại cố gắng nhịn xuống cảm giác đau đớn trên chân.
Trong lòng thầm nghĩ cô gái nhỏ thật hung dữ quá đi thôi.
Những người xung quanh nhìn hai người tương tác với nhau thì đưa mắt nhìn, bắt đầu xì xầm bàn tán.
“Hai người họ thật tàn nhẫn, tại sao lại chạy tới tận đây phát cơm chó chứ...”
“Bữa trưa này tôi ăn không vào nữa, tôi ăn cẩu lương đến no rồi.”
“Thật quá bất công, những người vừa giỏi vừa đẹp lại còn yêu nhau, vậy chúng ta thì phải làm sao đây!”
“Hi vọng muốn lấy người xuất sắc để cải thiện gen của tôi khó khăn quá. Những người ưu tú họ yêu nhau hết rồi còn đâu.”
Ở bên ngoài nhà ăn, Vũ Thanh Vi đứng ở bên cạnh Hà Hiểu Lam, cảm thấy không khí thật quá ngột ngạt.
Hà Hiểu Lam siết chặt nắm tay, nhanh chân đi về phía trước.
Vũ Thanh Vi không biết cô ta định làm gì nhưng cũng vội vàng chạy theo.
Minh Hiểu Khê lấy xong đồ ăn xoay người đi ra.
Hà Hiểu Lam lao đến, không chú ý đến cái gì cả, trong mắt cô ta toàn là sự tức giận che mờ.
Minh Hiểu Khê muốn lấy một lon nước lạnh, không chú ý bên cạnh có người nhắm vào mình mà lao đến.
“Hiểu Lam, cậu muốn làm cái gì vậy hả?”
Vũ Thanh Vi gấp gáp đến đầy một đầu mồ hôi.
Đoàn Trường Sinh vẫn luôn chú ý đến Minh Hiểu Khê.
Khi thấy Hà Hiểu Lam điên cuồng lao đến, anh vội buông khay xuống, lao đến ôm lấy Minh Hiểu Khê.
“Phù...”
Cả một khay đồ ăn toàn dầu mỡ, còn nóng đổ hết lên người của Đoàn Trường Sinh.
Còn Minh Hiểu Khê đã được anh gắt gao ôn bảo vệ trong người.
Minh Hiểu Khê trợn tròn mắt, nhìn Đoàn Trường Sinh đang ôm mình, trong lòng cô hốt hoảng, lo lắng, đau lòng, ngũ vị tạp trần.
“Aaa...”
Hà Hiểu Lam cũng không ngờ đến, Đoàn Trường Sinh lại bảo vệ Minh Hiểu Khê đến như vậy.
Sự đố kỵ, ghen tuông trong lòng cô ta bị hành động này của Đoàn Trường Sinh kích phát.
Như lửa cháy được đổ thêm dầu mà bốc cháy dữ dội hơn, hét lên một tiếng.
“Anh... Anh vì sao lại phải bảo vệ cô ta như thế hả? Tại sao?”
Cô ta gần như phát điên. Người đàn ông này bao nhiêu năm qua vẫn luôn lạnh lùng với tất cả, thờ ơ với tất cả.
Cô ta luôn nghĩ mình ở bên cạnh anh lâu như vậy, anh sẽ đôi lúc chiếu cố đến cô ta. Vậy xem như đã là quan tâm đặc biệt.
Vậy nhưng, hôm nay cô ta lại thấy một người luôn luôn thờ ơ lạnh nhạt với mọi chuyện xung quanh, lại vì bảo vệ một người con gái khác mà không màng tới tất cả.
Oán hận, ghen ghét che mờ lý trí, Hà Hiểu Lam hung hăng trừng mắt với Minh Hiểu Khê.
“Con hồ ly tinh đáng chết. Có phải mày đã hạ bùa gì với anh ấy hay không?”
“Hạ bùa?”
Minh Hiểu Khê sau khi xác định Đoàn Trường Sinh ngoài việc bị đồ ăn dầu mỡ làm bẩn người, chỉ cần thay quần áo sẽ không có việc gì.
Ngoài ra không có bất kỳ vấn đề nào nghiêm trọng, trong lòng thoáng thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này khi nghe thấy những lời kia của Hà Hiểu Lam thì cô khẽ bật cười.
Con hàng bệnh này, bị bệnh không nhẹ đâu.
Hà Hiểu Lam thấy cô cười, lại suy bụng ta ra bụng người, nghĩ cô đang cười nhạo mình thì càng nóng máu.
“Mày còn dám cười tao hả? Chắc chắn mày đã cho anh ấy ăn bùa mê thuốc lú gì rồi...”
Minh Hiểu Khê nhìn cô ta như nhìn một con khỉ thiểu năng đang nhảy nhót.
Khoé môi cười cười, trong đầu lại như đang lên ý nghĩ tà ác, trêu tức.
Cô hơi nghiêng người, nhón chân lên, bởi Đoàn Trường Sinh quá cao.
Cô đã cao đến 1m68 rồi, ấy vậy mà người này còn cao hơn cô hẳn một cái đầu.
Cô quàng tay lên cổ Đoàn Trường Sinh, giọng nói nũng nịu.
“Anh yêu, cô ta nói em hạ bùa anh kìa...”
Đoàn Trường Sinh ngửi thấy rõ ràng hương thơm hoa cỏ độc nhất trên người cô.
Cô gái nhỏ lại đang ôm cổ mình, giọng nói nũng nịu.
Cả người Đoàn Trường Sinh nhất thời kích động không thôi, anh phải cố gắng đè nén cảm xúc muốn ôm người lên mà hôn, mà chà đạp.
Lúc này đây anh cũng không còn cảm thấy quá khó chịu với những thứ bẩn thỉu trên người.
Khoé môi khẽ cong lên nụ cười cưng chiều, dịu dàng.
“Bé ngoan, em muốn hạ bùa gì, nói với anh, anh đi tìm cho em. Muốn hạ bao nhiêu bùa thì anh để cho em hạ bấy nhiêu, chơi đùa được không!”
Giọng nói của anh trầm ấm, mang theo sự dung túng, cưng chiều cô gái nhỏ vô điều kiện.
Toàn bộ mọi người xung quanh không kịp đề phòng mà bị nhét một mồm thức ăn cho chó, suýt chết nghẹn.
“Mẹ nó, thật vô nhân đạo. Tôi muốn kiện...”
“Có đôi có cặp thì hay lắm sao, tôi đang hóng drama, không muốn ăn thức ăn cho chó có hiểu hay không?”
“Đáng ghét, nam thần vì sao yêu vào lại thành bộ dáng này chứ...”
Xung quanh thảo luận ồn ào.
Hà Hiểu Lam đứng ở đó, hai con mắt mở lớn như muốn lồi ra ngoài.
Cô ta không thể tin nổi những gì mình vừa được nghe lại do Đoàn Trường Sinh nói ra.
“Con hồ ly tinh đáng chết, tao đánh chết mày...”
“Choang...”
Hà Hiểu Lam phát điên mà lao đến, trên tay cô ta cầm một phích nước ném đến.
Đoàn Trường Sinh ôm Minh Hiểu Khê trong lòng xoay một vòng tránh qua.
Những người xung quanh cũng bị doạ cho hoảng sợ nhảy sang một bên.
Phích nước rơi xuống, vỡ tan tành, nước nóng ở bên trong bắn ra tứ tung, những người không tránh kịp cũng bị bắn vào kêu lên oai oái.
“Bắt lấy cô ta lại. Cô ta bị điên rồi...”
Không biết ai là người hô lên. Mọi người cũng nhanh chóng phản ứng lao đến giữ Hà Hiểu Lam lại.
Bảo vệ nhà trường được gọi đến, mang người đi.
Nhưng Hà Hiểu Lam ở lúc bị mang đi lại đột nhiên ngất xỉu.
Vũ Thanh Vi cũng vị doạ đến choáng váng đầu óc, vội vàng luống cuống tay chân gọi cấp cứu và thông báo cho người nhà của Hà Hiểu Lam.
“Anh Trường Sinh...”
Vũ Thanh Vi đưa ánh mắt cầu cứu nhìn Đoàn Trường Sinh.
Đoàn Trường Sinh thở dài một tiếng.
“Xe cấp cứu đến, có em đi cùng cô ta là được. Cũng không phải là lần đầu xảy ra chuyện. Anh trở về nhà thay đồ...”
Nói xong liền nắm tay Minh Hiểu Khê rời đi.
(còn tiếp)