Thanh Xuân Nở Hoa

Chương 50: Chương 50: Giáo Dục Quốc Phòng




Nhưng làm cô đau đầu nhất, chính là môn đầu tiên phải trải qua lại là Giáo dục quốc phòng.

Không sai, 1 tháng sắp tới, sinh viên năm nhất sẽ học giáo dục quốc phòng.

Để nâng cao chất lượng giảng dạy và học tập của sinh viên.

Trường đại học Thủ Đô, sẽ để cho sinh viên có một khoá học giáo dục quốc phòng tại nơi huấn luyện chuyên nghiệp.

Minh Hiểu Khê cũng không phải quá sợ hãi về luyện tập, thứ làm cô sợ hãi chính là giờ giấc ăn, ngủ, nghỉ...

Kỳ học giáo dục quốc phòng bắt đầu trong tiếng than khóc của sinh viên.

“Tập hợp...”

“Nghiêm...”

Tiếng quát đầy uy lực, nghiêm túc của giáo quan vang lên.

Sinh viên cho dù uể oải thế nào cũng phải tự giác mà thẳng sống lưng.

Ngày đầu tiên tập trung, quá trình làm quen học tập tương đối nhẹ nhàng.

Sau khi nhắc nhở những nội quy, quy định, những điều cần chú ý trong quá trình học tập, rèn luyện.

Sinh viên được thả khá sớm, trở về ký túc nghỉ ngơi.

Sáng sớm hôm sau.

“Tuýt... tuýt...”

Khi tất cả đang say giấc nồng, tiếng còi vang lên.

Minh Hiểu Khê trở người.

“Này, sáng sớm đã ồn ào cái gì vậy, có để cho người ta ngủ hay không đây... Ôi! Mẹ ơi!”

Minh Hiểu Khê đang lầm bầm, trong giây lát cả người thanh tỉnh, lập tức vung chăn mà dậy.

Cô vội vàng gọi Hoàng Nhã Phương ở giường dưới.

“Nhanh dậy đi Phương ơi!”

“Cái gì thế, còn sớm mà.”

“Sớm cái em gái nhà cậu, nhanh dậy đi, chúng ta đang học giáo dục quốc phòng đấy...Nhanh lên...”

Hoàng Nhã Phương bị đánh tỉnh, nhanh chóng nhảy dựng cả lên.

Hai người cũng hò hét gọi các cô bạn cùng phòng trở dậy.

Tất cả cuống cuồng, mặc quần áo, nhanh chóng đi tập hợp.

Sinh viên trên các tầng lầu nhanh chóng chen nhau di chuyển.

Minh Hiểu Khê cùng Hoàng Nhã Phương chạy xuống đến nơi, đầu cũng đổ ra một tầng mồ hôi mỏng.

Giáo viên giảng dạy nhìn đám người đang lố nhố, quần áo xộc xệch, nghiêm mặt.

“Nghiêm...”

Sinh viên lập tức đứng nghiêm, chuẩn tư thế, không dám lộn xộn.

Sĩ quan huấn luyện là một trung đội trưởng khá trẻ, nước da ngăm đen, khuôn mặt nghiêm túc.

Nhìn lướt qua đám người.

“Tất cả những người quần áo không chỉnh tề. Chạy ba vòng sân.

Những người xuống tập trung muộn, năm vòng sân.

Cả hai lỗi, chạy tám vòng sân.

Lập tức chấp hành.”

“Rõ...”

Trung đội trưởng dứt lời, gần như tất cả mọi người, hô “rõ “một câu, sau đó đều ỉu xìu mà chạy.

Minh Hiểu Khê ngày thường vẫn luyện tập, chạy ba vòng đối với cô không quá khó, nhưng Hoàng Nhã Phương hoàn toàn khác.

“Hiểu Khê... Mình sắp chết rồi...Cứu mạng...”

Minh Hiểu Khê bất đắc dĩ mà dìu theo cô bạn, liều mạng cuối cùng cũng chạy xong.

Chạy hết mấy vòng sân, người nào người nấy đều mệt như chó.

Đến nhà ăn buổi sáng. Hoàng Nhã Phương còn uể oải mà chọc bát cơm.

Minh Hiểu Khê không nhịn được mà nhắc nhở.

“Cậu còn không ăn sẽ hết giờ đó. Luyện tập vất vả, nếu không ăn sẽ không chịu được.”

Hoàng Nhã Phương u oán, chép miệng cố gắng nuốt cơm.

“Tuýt... Tuýt...”

Tiếng còi tập hợp, đã hết giờ ăn. Hoàng Nhã Phương trân chối nhìn bát cơm của mình, luyến tiếc mà bỏ dở.

Minh Hiểu Khê ở trong miệng thức ăn của miếng cuối vẫn còn, hai má phồng lên, cố gắng nhai nuốt, thiếu chút nữa là nghẹn chết.

Huấn luyện quốc phòng là ma là quỷ.

Sau một ngày huấn luyện mệt mỏi trở lại phòng ký túc, Minh Hiểu Khê nằm dài trên giường.

Hoàng Nhã Phương chọc chọc cô, hỏi.

“Cậu không dưỡng da hả?”

Minh Hiểu Khê tùy ý mà xua tay.

“Bỏ đi, mình mệt muốn chết. Xấu không chết được đâu. Mình muốn ngủ, đừng làm phiền mình.”

“Đúng vậy, bây giờ mà còn phải dưỡng da các bước lằng nhằng, tôi đây thà xấu còn hơn.”

Những người trong phòng đồng quan điểm, than một tiếng ngả người lên giường.

Hoàng Nhã Phương nhìn nhìn lọ kem dưỡng trong tay, ném qua một bên.

“Chị em ta tạm xa nhau đi. Chị đây cũng mệt muốn chết rồi...”

Khó khăn tạm bợ, lay lắt mãi, cuối cùng bọn họ cũng hoàn thành xong khoá học Giáo dục quốc phòng ma quỷ.

Nhìn nhau đứa nào đưa nấy ban đầu còn trắng nõn, hồng hào, hiện tại đã đều đen cháy như than.

Hoàng Nhã Phương nhìn nhìn Minh Hiểu Khê.

Trong số tất cả các chị em, chỉ có Minh Hiểu Khê là còn giữ được nước da trắng hồng, mịn màng.

Khách quan mà nói cô cũng đen đi một chút, nhưng chỉ là chút xíu mà thôi.

“Hiểu Khê... Cậu khai thật đi, có phải cậu lén dưỡng da đúng không.”

Minh Hiểu Khê lườm cô bạn.

“Thôi đi, huấn luyện mệt như chó vậy, dưỡng cái con khỉ khô ấy mà dưỡng...”

“Ừm...”

Hoàng Nhã Phương gật đầu đồng tình.

Sau kỳ học giáo dục quốc phòng, sinh viên chính thức tiến vào giảng đường đại học.

Môn học đầu tiên của Minh Hiểu Khê chính là Toán cao cấp.

Minh Hiểu Khê chăm chú nghe giảng. Kết thúc giờ học thì chạy đến thư viện tìm tài liệu tự học.

Hôm nay vừa ra khỏi cửa lớp đã gặp một người.

Hà Hiểu Lam đứng ở đó, nhìn Minh Hiểu Khê gọi.

“ Minh Hiểu Khê...”

Minh Hiểu Khê nhìn cô gái trước mặt khẽ gật đầu.

“Cô tìm tôi?”

Hà Hiểu Lam nhìn chằm chằm Minh Hiểu Khê, trong ánh mắt lộ ra ý thù địch vô cùng rõ ràng.

Cô ta vẫn chưa quên chuyện lần trước, Minh Hiểu Khê xen vào chuyện của mình, còn chế diễu mình như thế nào đâu.

Còn có chuyện Đoàn Trường Sinh bênh vực Minh Hiểu Khê như thế nào. Chuyện kia chính là cái gai trong mắt Hà Hiểu Lam.

Thấy Hà Hiểu Lam đứng ở đó nhìn mình chằm chằm.

Minh Hiểu Khê nhíu mày, người này có bệnh hay sao, gọi cô lại xong không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm như muốn ăn tươi nuốt sống cô là có ý gì đây?

“Có việc gì thì cô nói nhanh một chút, tôi không có thời gian.”

Hà Hiểu Lam nhìn Minh Hiểu Khê, cuối cùng cũng mở miệng.

“Anh Trường Sinh là của tôi. Cô hãy tránh xa anh ấy ra.”

Minh Hiểu Khê khó hiểu nhìn cô ta.

“Này, hỏi thật nhé, mạch não của cô bị hỏng rồi hả? Tự nhiên chạy tới chỗ tôi mấy lời không đầu không đuôi này...”

Hà Hiểu Lam bị châm biếm chỉ mím chặt môi, giọng điệu yếu đuối.

“Tôi bị bệnh...”

“Ừm... Cô bị bệnh thì đi bệnh viện, tìm tôi làm gì? Tôi mới là sinh viên năm nhất, không thể chữa bệnh cho cô được...”

Minh Hiểu Khê rất vô tội nói.

Hà Hiểu Lam trong lòng dâng lên một cỗ tức giận, nhưng vẫn cố nén nhịn, nói.

“Cô là một cô gái xinh đẹp, học tập giỏi, tương lai sáng lạn... Sau này có rất nhiều đàn ông vây quanh, có thể tùy ý mà lựa chọn...”

“Dừng...”

Minh Hiểu Khê đưa tay, cắt ngang lời Hà Hiểu Lam.

“Này, cô chạy tới đây tìm tôi, nói mình bị bệnh, xong lại khen tôi như vậy là để làm gì.

Vào thẳng vấn đề, đỡ mất thời gian của nhau đi bạn ơi...”

Hà Hiểu Lam suýt chút nữa là không giữ được hình tượng, môi mỏng mím chặt lại, hít vào một hơi thật sâu, nói tiếp.

“Ý tôi là, cô xuất sắc như vậy, có thể đừng tranh giành anh Trường Sinh với tôi được không. Anh ấy là bạn trai của tôi. Tôi chỉ có anh ấy mà thôi.”

Minh Hiểu Khê trợn mắt thật to. Người này bị bệnh đầu óc, não không có nếp nhăn hả, cô tranh bạn trai với cô ta khi nào hả.

Cô ta là mắc chứng vọng tưởng đi. Lần trước cũng một hai nói chị gái muốn cướp bạn trai của mình.

Bây giờ lại chạy tới chỗ của cô, nói cô cướp bạn trai của cô ta nữa.

“Ê! Bạn trai cô là vàng là bạc hay kim cương đá quý vậy?”

Hà Hiểu Lam bị Minh Hiểu Khê hỏi, mạch não nhất thời không vận chuyển kịp.

“Cô có ý gì?”

Minh Hiểu Khê khẽ nhún vai.

“Ý là bạn trai cô là đồ quý hiếm quá hay sao mà cô canh kỹ như vậy. Lần trước là nói chị cô cướp.

Lần này chạy tới tìm một người không liên quan là tôi để cảnh cáo.”

Minh Hiểu Khê rất bất đắc dĩ.

“Này, nói thật nhé, tôi thật sự không có hứng thú với bạn trai của cô đâu.

Sau này đừng có tìm tôi nữa. Ok...”

Hà Hiểu Lam nghe cô nói sắc mặt hơi giãn ra một chút.

“Vậy cô thề đi.”

“Vì sao tôi phải thề?”

Minh Hiểu Khê thật muốn chạy khỏi con hàng bệnh này.

Hà Hiểu Lam lại cắn chặt không buông.

“Cô phải thề tôi mới tin.”

(còn tiếp)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.