Hà Hiểu Lam bị Minh Hiểu Khê nói đến nghẹn họng, không nghĩ đến người này nhiều chuyện như thế.
Cô ta thẹn quá hoá giận vung tay muốn đánh tới Minh Hiểu Khê.
“Cô đừng ngậm máu phun người, đặt điều bôi nhọ người khác.
Cô dám vu khống tôi, tôi đánh chết cô...”
Minh Hiểu Khê đang muốn bắt lấy tay của cô ta.
Nhưng có người đã nhanh hơn cô một bước.
Đoàn Trường Sinh vẫn luôn im lặng ở một bên, lúc này đột nhiên ra tay, bắt lấy tay của Hà Hiểu Lam hơi siết chặt.
Hà Hiểu Lam bị đau hít vào một hơi khó lạnh, ánh mắt như không thể tin nổi nhìn Đoàn Trường Sinh.
“Anh Trường Sinh...”
Đoàn Trường Sinh lạnh lùng nhìn cô ta, tay cũng buông ra.
“Đủ rồi...”
Hà Hiểu Lam nước mắt lưng tròng, xoa xoa cổ tay, chỉ vào Minh Hiểu Khê.
“Anh bênh vực một người ngoài là cô ta mà ra tay với em?”
Đoàn Trường Sinh lạnh lùng nhìn qua, Hà Hiểu Lam cảm nhận rất rõ, khi cô ta vừa nói xong câu kia, áp suất trên người Đoàn Trường Sinh đột ngột giảm.
Ánh mắt của anh như đao nhìn đến cô ta, tay đưa lên gạt tay cô ta xuống.
“Nói chuyện đàng hoàng, đừng có chỉ tay lung tung.”
Hà Hiểu Lam kinh ngạc. Hà Hồng Vân là khiếp sợ.
Bình thường khi cô và Hà Hiểu Lam xảy ra chuyện tranh chấp, cô bị oan, hay bị Hà Hiểu Lam hãm hại cũng chưa thấy Đoàn Trường Sinh phản ứng gì.
Cô không biết là anh biết nhưng không nói, hay là thực sự không biết.
Đôi khi nếu sự tình nháo nhào quá lớn anh mới lên tiếng. Nhưng cũng chỉ là bảo bọn họ thôi đi.
Chưa bao giờ thấy anh bảo bệ một người như vậy.
Xem ra anh biết tất cả nhưng chỉ là lạnh nhạt không muốn quan tâm mà thôi.
Nhưng hôm nay lại rất khác.
Ngay cả Hà Hiểu Lam chỉ tay vào người ta cũng bị dạy dỗ.
Hà Hồng Vân nhìn sang cô gái bên cạnh, trong lòng cảm thấy cô gái này không đơn giản một chút nào.
“Anh Trường Sinh... Anh...”
Hà Hiểu Lam không biết vì tức giận hay vì cái gì cả khuôn mặt đỏ bừng, hai mắt tròng trọc nhìn Đoàn Trường Sinh.
Miệng lắp bắp mãi nửa ngày cũng không thành câu.
Thường ngày vì cô ta thân thể yếu đuối nên mọi người vô cùng chiếu cố, ở khắp nơi nhường nhịn cô ta.
Bọn họ chưa bao giờ nặng lời hay nạt nộ gì.
Đoàn Trường Sinh tuy không quá quan tâm chăm sóc, nhưng đối với cô ta vẫn nhân nhượng mấy phần.
Chính vì thế Hà Hiểu Lam vẫn luôn nghĩ rằng Đoàn Trường Sinh đối xử đặc biệt với mình.
Vậy mà hôm nay, anh vì một người ngoài mà lớn tiếng với cô ta như thế.
Còn không cho cô ta chỉ tay vào người kia.
Trong lòng Hà Hiểu Lam dâng lên cảm giác bất an to lớn.
Ánh mắt không tự chủ được mà nhìn Minh Hiểu Khê mấy lần.
Lại cẩn thận nhớ lại khi nãy Vũ Thanh Vi gọi cô ấy là Chị Hiểu Khê.
“Đoành...”
Đầu óc Hà Hiểu Lam muốn nổ tung. Minh Hiểu Khê, đây chẳng phải là người mà anh Trường Sinh vẫn luôn nhớ mong hay sao.
Những năm qua, cái tên này chính là nỗi đau, là điều cấm kỵ không thể nhắc đến với anh hay sao.
Người này không phải đã chết rồi... Tại sao lại ở đây cơ chứ.
“Làm người phải biết tự bảo vệ mình cho tốt. Đừng để bất cứ ai cũng có thể tùy tiện bắt nạt mình được.
Tôi không biết rõ chuyện của cậu, nên không thể nói gì nhiều.
Chỉ khuyên cậu một câu. Cuộc sống của mình do mình quyết định. Đừng để người khác sắp xếp và chà đạp...
Hi sinh cũng phải hi sinh cho người biết trân quý và tôn trọng mình mới được.”
Minh Hiểu Khê cảm thấy bực bội, mệt mỏi, không muốn bao đồng nữa, nhưng lại không thể quản nổi cái miệng của mình nhiều lời một chút.
Cô vỗ vỗ bả vai Hà Hồng Vân tốt bụng nhắc nhở một chút, nói xong lại phiền chán nhéo cái miệng lắm lời của mình một cái, sau đó liền rời đi.
Thấy người đã đi Đoàn Trường Sinh cũng muốn đi.
Hà Hiểu Lam vội kéo tay anh lại.
“Anh Trường Sinh... Em mệt quá, anh đưa em về được không?”
Đoàn Trường Sinh kéo tay cô ta ra. Sắc mặt nghiêm túc, nói.
“Hà Hiểu Lam, em bị bệnh, nhưng em không thể lấy bệnh tật của mình ra ép buộc người khác nhân nhượng mình.
Những người ở đây, không ai phải có trách nhiệm hay nghĩa vụ phải nhường nhịn, ở khắp nơi phải nghe theo em.”
Anh hít một hơi, giọng nói lạnh hơn mấy phần.
“Anh không muốn nhìn thấy bất cứ cảnh tượng nào diễn ra như ngày hôm nay, một lần nào nữa.”
Anh nói, ánh mắt cũng ý vị liếc qua Hà Hồng Vân một cái.
Hà Hồng Vân bị anh nhìn yên lặng cúi đầu. Đoàn Trường Sinh thu hồi ánh mắt, nhàn nhạt nói tiếp.
“Bây giờ anh có việc bận phải đi trước. Nếu em cảm thấy không khoẻ vậy đến bệnh viện đi. Anh không phải bác sĩ, không giúp được em.”
Đoàn Trường Sinh nói xong liền rảo bước đi ra ngoài.
Đoàn Trường Sinh đuổi ra bên ngoài thấy Minh Hiểu Khê đã lên xe taxxi rời đi.
Ánh mắt anh nhìn theo mang theo một chút bi thương.
“Em thực sự không còn nhớ anh sao?”
Khai giảng xong sinh viên bắt đầu nhập học. Minh Hiểu Khê sắp xếp lịch học của mình dày kín cả tuần, không có chỗ trống.
Phạm Lan Anh nhìn nhìn thời khoá biểu kia một chút, suýt chút nữa là ngất xỉu.
“Này! Cậu không sợ bị ngộ độc chữ hay sao? Học nhiều như vậy.”
Minh Hiểu Khê khẽ nhún vai.
“Hết cách, mình bị chậm thời gian. Hiện tại muốn tranh thủ học vượt...”
“Má nó. Mới khai giảng đã muốn học vượt. Cậu còn để cho người khác sống không đây!”
Phạm Lan Anh trợn mắt há mồm. Hoàng Nhã Phương ỉu xìu.
“Hiểu Khê, cậu nói đi, chúng ta có thù oán gì đúng hay không?”
Minh Hiểu Khê khó hiểu nhìn cô bạn.
“Thù oán gì?”
Phạm Lan Anh khoác vai cô đi đến sô pha bộ dáng muốn tâm sự lâu dài.
“Bạn Hiểu Khê thân mến của tớ. Tớ hiện tại đang học năm ba. Con nhóc Nhã Phương cùng cậu bước chân vào đại học.
Nếu như cậu học vượt, học quá suất sắc. Cậu nghĩ xem, khi chúng ta về quê, bọn tớ sẽ thế nào đây?”
Hoàng Nhã Phương đau khổ.
“Con nhà người ta là cái gì đó rất hãm. Càng hãm hơn là mình lại chơi thân với nó. Ông trời ơi! Sao ông bất công như vậy chứ...”
Minh Hiểu Khê nhìn hai cô bạn có chút dở khóc dở cười.
“Xàm xí...”
Hai cô bạn vẫn u oán nhìn.
“Được rồi, được rồi... Bữa sáng hôm nay mời các cậu ăn bún thang...”
“Tốt...”
“Được...”
Hai người nào đó giây trước còn u oán, trách than trời đất, chỉ chờ có câu nói này liền thay đổi sắc mặt.
“Hiểu Khê thật tốt, tâm hồn bé nhỏ của tớ đã được an ủi rất nhiều...”
Hoàng Nhã Phương cười hì hì nói.
Phạm Lan Anh che miệng cười gian.
“Để an ủi tâm hồn mỏng manh này, hôm nay tớ phải ăn tô bún thang đặc biệt.”
Minh Hiểu Khê liếc mắt. Cô biết ngay mà, hai con hàng này chỉ muốn ăn chùa, hai con heo tham ăn.
“Ăn... Cho các cậu ăn đến mập thây, đi không cần bước, trực tiếp lăn...”
“Ây ây! Không cho phép miệt thị ngoại hình.”
Hoàng Nhã Phương nhảy cẫng lên, hung hăng dùng ánh mắt lên án muốn xử lý Minh Hiểu Khê.
Ăn sáng xong Minh Hiểu Khê cùng hai cô bạn tách ra, đi đến giảng đường.
Vậy là cô đã chính thức trở thành sinh viên.
Chuyên nghành bác sĩ đa khoa rất vất vả. Ở đây nam sinh chiếm số lượng áp đảo.
Minh Hiểu Khê vừa bước vào, đám nam sinh hai mắt như muốn toả sáng nhìn qua.
Minh Hiểu Khê làm lơ như không thấy, bỏ sách vở lên trên bàn học.
Chuông vào học rất nhanh đã vang lên. Mấy nam sinh rục rịch muốn đến làm quen bị chuông vào học cắt ngang, chẳng thể làm gì là ngồi lại vị trí.
Minh Hiểu Khê đã tính toán tốt lộ trình học tập sắp tới của mình.
Hai năm qua cô ở cùng ông nội Tư, đã theo ông học y thuật cũng không phải để trưng.
Hiện tại cô có thể tự tin chuẩn mạch, bốc thuốc, chữa bệnh rồi.
Chỉ là thời buổi trọng bằng cấp...
Haizzz...
Minh Hiểu Khê thở dài não lòng.
Ông nội Tư nói cô rất có thiên phú học y, còn nhận cô làm đệ tử truyền y bát.
Minh Hiểu Khê thầm nghĩ với kiến thức của mình, trước tiên đăng ký học vượt mấy tín chỉ lý thuyết đã.
Sau đó qua hết môn, học kỳ sau đăng ký tăng thêm nhiều chứng chỉ hơn.
Nói gì thì nói, kiến thức là bao la, học thêm cho chắc, dục tốc bất đạt.
(còn tiếp)