Thanh Xuân Nở Hoa

Chương 98: Chương 98: Khó Khăn Đầu Tiên




Ngày đầu tiên, cả đoàn cùng người dân sở tại phát dọn xung quanh nơi ở.

Dọn dẹp rác thải, khơi thông cống rãnh, phun khử trùng, thuốc diệt bọ gậy, loăng quăng...

Mọi người cùng nhau làm việc, nói chuyện, qua những câu chuyện lời kể của người dân chất phác thật thà, những người trẻ cơ bản có thể hiểu được cuộc sống của người dân nơi đây.

Ngày thứ nhất qua đi tương đối ổn thoả.

Ngày thứ hai, khi tiếng gà gáy vang mọi người lục tục tỉnh dậy, họ cũng dần làm quen với hoàn cảnh, không còn rên rỉ ỉ ôi như ngày đầu nữa.

Minh Hiểu Khê là sinh viên nghành y nên cô được phân vào đội y tế.

Hôm nay bọn cô sẽ tiến hành khám bệnh cho người dân, địa điểm khám bệnh là trạm y tế xã.

Minh Hiểu Khê là sinh viên năm nhất, nên được sắp xếp đứng ở vòng ngoài ghi chép và hướng dẫn người dân đến khám bệnh.

Qua thăm khám, bọn họ phát hiện, bà con phần lớn mắc một số bệnh, như: Huyết áp, viêm da, đau mỏi vai gáy, đau thắt lưng...

Nơi đây hầu hết là người dân tộc Mông, bên cạnh việc khám, tư vấn sức khỏe, mọi người trong đoàn còn hướng dẫn bà con vệ sinh nhà cửa, làm bể lọc nước để có nguồn nước sạch sinh hoạt...

Gần cuối ngày những bệnh nhân cuối cùng chuẩn bị rời đi thì ở bên ngoài truyền đến một tràng tiếng khóc thảm thiết.

Người nọ vừa khóc vừa kêu bằng tiếng dân tộc nên những người trong đoàn không ai hiểu là chuyện gì.

Giàng À Vừ nghe một chút, lông mày nhăn lại nói.

“Bà ấy nói mọi người cứu con gái nhà bà ấy với, nó sắp chết...”

“Có chuyện gì? Bà nói rõ ràng xem nào đừng kêu khóc nữa...”

Giàng A Vừ dùng tiếng dân tộc hỏi người phụ nữ.

Người phụ nữ nấc lên mấy cái, dùng tiếng dân tộc mình trả lời.

“Con gái tôi nó sinh rồi, nhưng đứa bé lại muốn cho mông ra trước chứ không cho đầu ra trước như những đứa trẻ khác.

Con gái tôi chảy nhiều máu quá... Mau cứu lấy nó...”

Giàng A Vừ dịch lại lời nói của người phụ nữ, tất cả mọi người trong đoàn đều ngây ngẩn cả người.

Thầy Lâm dẫn nhóm bọn họ là bác sĩ nội khoa, nghe xong chuyện lông mày nhíu chặt.

“Là sinh ngược, còn băng huyết, bệnh nhân đang gặp nguy hiểm, chúng ta mau đi xem.”

Dứt lời nhanh chóng thu dọn đồ đạc chạy đi như bay, mấy người Minh Hiểu Khê cũng nhanh chóng đuổi theo sau.

Nhà của người phụ nữ kia cách đó không xa lắm, bọn họ chạy đến nơi cũng chỉ mất năm phút.

Vừa đến bọn họ đã nghe thấy tiếng người huyên náo.

Bên ngoài căn nhà có mấy thầy cúng đang nhảy nhảy, miệng liên tục lẩm bẩm điều gì đó.

Bên trong nhà là tiếng la khóc đau đớn của người phụ nữ.

Thầy Lâm đang muốn đi vào trong thì bị người nhà ngăn lại.

“Đàn ông không được vào trong...“. Tìm‎ t

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.