Thanh Xuân Nở Hoa

Chương 133: Chương 133: Lập Tức, Cút...




Minh Hiểu Khê nhíu mày nhìn Minh Thu Hiền, cũng không truy cứu chuyện cô ta nói nhà là của cô ta, chỉ lạnh lùng ra lệnh.

“Lập tức, ngay lúc này… Cút…”

Minh Thu Hiền cúi thấp đầu đứng im tại chỗ không phản ứng lại.

Minh Hiểu Khê cười lạnh.

“Nếu còn không cút tôi sẽ gọi cảnh sát…”

“Gọi, gọi đi… Đây là nhà của Thu Hiền, mày là cái thá gì hả con ranh kia…”

“Đúng mày thử gọi đi xem nào, nhân tiện tao sẽ tố cáo luôn việc thằng kia xâm nhập gia cư bất hợp pháp còn đánh người…”

Hai cô bạn của Minh Thu Hiền nghĩ rằng cô ta bị Minh Hiểu Khê dùng tình cảm chèn ép, không chờ cô ta nói đã lên tiếng hung hăng giúp cô ta lên tiếng trước.

Minh Thu Hiền vô lực kéo hai cô bạn của mình lại.

“Đừng… Các cậu đừng chọc tức em ấy nữa, chúng ta… Chúng ta…”

Cô ta điên cuồng nháy mắt ra hiệu với hai người kia, lúc này hai người họ mới nhớ ra điều gì đó mà im lặng lại, nhìn nhau rồi nhìn Minh Thu Hiền như cảm thông với cô.

“Được, vậy bọn mình đi trước… Nể mặt cậu bỏ qua cho con ranh này một lần…”

Minh Thu Hiền gật đầu.

“Ừm… Ừm… Các cậu mau về nghỉ ngơi đi.”

Chờ cho bạn của mình lục tục ra về, cô ta lúc này mới thở phào một hơi, nhìn Minh Hiểu Khê.

“Chị…”

Minh Hiểu Khê giơ tay ngăn không cho cô ta nói nữa, chỉ vào đống lộn xộn trong nhà, lạnh giọng.

“Bác hàng xóm mới nói với tôi, dạo này nhà này thường xuyên mở nhạc lớn làm ảnh hưởng đến hàng xóm xung quanh…”

“Không… Chị chỉ…”

Minh Thu Hiền cuống cuồng không biết tìm lời nói nào cho tốt, ấp a ấp úng mãi không nói lên lời.

Minh Hiểu Khê nhìn cô ta, ngắt lời.

“Chị không cần chống chế nữa, kể từ hôm nay tôi không muốn nhìn thấy cái cảnh này một lần nào diễn ra trong nhà tôi nữa.

Nếu có thêm một lần nào nữa thì tôi sẽ gọi điện về cho người lớn trong nhà, tình cảnh lúc nãy tôi cũng cho mọi người nhìn rõ…”

“Chị biết rồi…”

Minh Thu Hiền cúi đầu lý nhí trả lời.

Minh Hiểu Khê cũng không cần biết Minh Thu Hiền có nghe lọt tai hay không, cô quyết định ngày mai sẽ thuê người đến lắp camera giám sát trong nhà của mình, chuyện như ngày hôm nay cô không muốn nhìn thấy bất cứ lần nào nữa.

“Cho chị 30phút để dọn dẹp hết chỗ chiến trường này…”

Nói xong liền đi ra bên ngoài.

Bác hàng xóm vẫn đứng ở đó, thấy cô đi ra mới hỏi.

“Người đó ở cùng cháu hả?”

“Vâng, là chị họ của cháu, năm học này mới đến ở cùng cháu…”

Nghe cô nói bác hàng xóm ái ngại nhìn cô.

“Hiểu Khê, trong nhà cháu còn có một người nữa, là con trai đúng chứ?”

“Vâng ạ… Người đó với chị kia là hai chị em…”

Minh Hiểu Khê day day trán trả lời. Bác hàng xóm gật đầu.

“Bác nói cháu nghe nhé Hiểu Khê, hai người này không tốt đẹp gì đâu. Hôm trước bác gặp cô gái kia đi cùng một thằng côn đồ ở ngõ trên chuyên thu nợ ở ngõ trên đấy.

Còn thằng em cô ta thì hôm trước vừa bị một nhóm xã hội đen chặn ở dưới cổng đấy.”

Minh Hiểu Khê nghe bác hàng xóm nói thì chân mày nhíu chặt.

Bác hàng xóm lại dặn dò cô.

“Cháu phải cẩn thận, nếu được thì tốt nhất đừng cho mấy người đó ở cùng nữa… Đồ đạc cũng cất thật kỹ vào nhé…”

“Vâng…”

Bác hàng xóm lại dặn cô một hồi nữa, bà đối với cô gái nhỏ xinh xắn ngoan ngoãn như Minh Hiểu Khê rất yêu quý nên mới càng lo lắng cho cô.

Minh Hiểu Khê chỉ biết nhìn bà mỉm cười rồi vâng dạ rằng mình sẽ chú ý hơn.

Bác hàng xóm lúc này mới hài lòng trở về.

Minh Hiểu Khê đi sang nhà Đoàn Trường Sinh làm tổ trong lòng anh, ăn sữa chua xem phim.

“Thật là phiền phức, có họ hàng như vậy thật tức chết rồi…”

“Ngoan… Nếu còn lần sau em trực tiếp xách cổ ném ra ngoài là được rồi…”

“Em cũng tính như vậy đây…Haizzz… Nhưng nghĩ đến bà bác dâu cả nhà em, em lại cảm thấy đau đầu…”

Đoàn Trường Sinh nhéo mũi cô, tay đón lấy hũ sữa chua cô ăn hết ném gọn vào thùng rác.

“Cứ cho bà ta xem bằng chứng con nhà bà ta ngoan thế nào là được rồi.”

Minh Hiểu Khê ỉu xìu gật đầu.

“Ồ!”

Hết một tập phim cô mới từ trong lòng anh ngồi dậy.

“Thôi em về tắm rửa còn đi ngủ đây…”

“Ừm, để anh tiễn em…”

Anh nắm tay cô đưa ra cửa, Minh Hiểu Khê xoay người gọn gàng nhảy lên lưng anh, ôm lấy cổ anh mà cười.

“Haha…Em mệt rồi, anh cõng em về…”

Đoàn Trường Sinh cưng chiều vỗ mông cô một cái.

“Nghịch ngợm…”

Dạo gần đây bạn gái nhỏ nhà anh rất thích được anh cõng và anh cũng rất vui vẻ khi được làm điều đó.

Minh Hiểu Khê đi vào nhà, Minh Thu Hiền đã dọn dẹp trong nhà tương đối ổn, lúc này cô ta đang lau sàn.

Minh Hiểu Khê đi vào trong nhà cũng không nhìn cô ta lấy một cái mà đi thẳng vào trong phòng ngủ của mình luôn.

Ngay ngày hôm sau Minh Hiểu Khê đã gọi người đến lắp camera trong nhà.

Sau khi kiểm tra chất lượng thấy khá ổn lúc này mới hài lòng đến trường.

Lục Trình đã chờ cô ở cổng trường.

“Anh đến sớm vậy? Sao không vào trước đi…”

Minh Hiểu Khê đi cùng Đoàn Trường Sinh, tự nhiên hỏi chuyện Lục Trình.

Lục Trình cười, nói.

“Anh cũng mới đến, từ xa đã nhìn thấy hai người nên đứng ở đây chờ thôi…”

Minh Hiểu Khê cùng Lục Trình đi đến phòng làm việc của Ông Tư, lúc này trong phòng còn có mấy người khác chính là Hiệu trưởng và phó hiệu trưởng.

“Em chào các thầy ạ…”

“Chào các em…”

Minh Hiểu Khê đi tìm Đỗ Nguyên Khang hỏi chuyện.

“Anh, sao hôm nay toàn rồng tụ họp ở đây vậy ạ?”

Đỗ Nguyên Khang đang pha trà, nhún vai.

“Trong nhà có người bệnh, hoh đến để nhờ ông nội chữa…”

“À!”

Minh Hiểu Khê khẽ à lên một tiếng xem như đã hiểu.

Đỗ Nguyên Khang mang trà ra rồi nhanh chóng trở vào.

“Mệt chết anh rồi.”

“Sao thế?”

Minh Hiểu Khê chỉ chỉ quầng thâm trên hai mắt của anh hỏi.

Đỗ Nguyên Khang mệt mỏi xoa xoa mắt.

“Là cái cô Mộng Điệp hay Hồ Điệp gì gì đó, cô ta gần như phát điên hay sao ấy, cô ta cứ bám lấy anh riết muốn khủng bố tinh thần anh…”

Minh Hiểu Khê che miệng cười.

“Haha… Có người đẹp theo đuổi thì anh phải vui mừng chứ, sao mệt mỏi thế.”

“Cút đi… Em còn cười nhạo anh, coi chừng anh trở mặt với em đấy…”

“Vâng, vâng! Em sẽ không nói gì hết… Haha…”

Minh Hiểu Khê che miệng cười chạy ra bên ngoài.

Đỗ Nguyên Khang nghe tiếng cười của cô sắc mặt sầm xuống.

“Con nhóc thối này!”

Lục Trình ở bên cạnh nhìn hai người tương tác thân thiết với nhau thì vô cùng kinh ngạc.

“Hai người quen nhau từ trước ạ?”

Đỗ Nguyên Khang cười nhìn anh.

“Cậu nói xem?”

Lục Trình thức thời lắc đầu.

“Không quen…”

Đỗ Nguyên Khang hài lòng vỗ vai anh.

“Rất thông minh…”

(còn tiếp)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.