Đoàn Trường Sinh vừa bôi kem chống nắng cho bạn gái vừa ngửa mặt lên nhìn trời, mũi phải nâng cao tránh để cho máu mũi chảy ra.
Nhưng càng như vậy thì cảm giác mịn màng của làn da truyền đến càng rõ ràng hơn.
Quả thực Đoàn Trường Sinh có cảm giác đây là cô bạn gái nhỏ đang cố ý trừng phạt anh đây mà.
Người anh em của anh ở bên dưới cũng rục rịch ngẩng đầu nhìn.
Anh liên tục hít những hơi thật sâu cố gắng bình ổn lại cảm xúc, còn phải nhanh tay để cho xong.
“Xong… Xong rồi…”
Cuối cùng cũng xong, anh từ từ thở ra, dùng khăn tắm quấn ngang hông che đi biểu cảm xấu hổ của bản thân.
“Xong rồi sao, vậy chúng ta đi chơi thôi nào.”
Cô vừa nói vừa phấn khích nhảy lên kéo tay anh đi cùng.
Hai người chơi đến vui vẻ, Đoàn Trường được dòng nước mát lạnh giúp xua tan ngọn lửa nóng lúc này cũng tùy ý vui vẻ chơi cùng bạn gái.
Hai người chơi đến khá muộn mới đi thay đồ để đi ăn.
Nhà hàng buffet tự chọn ở ngay gần công viên trò chơi.
Minh Hiểu Khê thích ăn hải sản nên cô chọn tôm, cua, ghẹ…
Đoàn Trường Sinh chọn thịt bò và một ít cá hồi…
Đoàn Trường Sinh ga lăng bóc tôm cho cô.
Minh Hiểu Khê ăn tôm, không quên tặng thưởng anh một nụ hôn.
“Có bạn trai thật là tốt…”
Đoàn Trường Sinh bón cho cô một con tôm.
“Ngoan, lại hôn cái nữa…”
“Chụt…”
“Hôn luôn! Người yêu em là tuyệt nhất…”
Cô hào phóng khen anh không dứt, còn cắt một cắt một miếng thịt bò đưa đến bên miệng anh.
“Aaa…”
Anh tay vẫn đang bóc tôm, miệng cười lớn há miệng ăn miếng thịt cô đưa, nhai nhai hài lòng khen ngợi.
“Thịt bạn gái anh cắt thật ngon quá đi, cao sơn mỹ vị cũng không thể sánh bằng.”
“Haha…”
Minh Hiểu Khê che miệng cười, hai mắt cong cong hình trăng non.
Mấy cặp đôi bàn bên cạnh nhìn hai người với đôi mắt đầy u oán.
Bọn họ cũng có đôi nhưng tại sao vẫn bị thồn thức ăn cho chó vào họng đến nghẹn như vậy chứ, thật không cam tâm mà.
Có cô gái không nhịn nổi nữa mà quát bạn trai mình.
“Anh không có một chút lạng mạn nào cả, nhìn người ta mà học tập kìa…”
“Được, được… Em muốn ăn gì nào?”
Chàng trai bất lực chỉ đành noi gương Đoàn Trường Sinh mà học tập, chiều bạn gái.
Minh Hiểu Khê tủm tỉm cười ghé vào vai Đoàn Trường Sinh.
“Haha… Nhìn bọn họ đang học theo chúng ta kìa, nhìn cũng vui vui…”
Đoàn Trường bất đắc dĩ bón cho cô một miếng thịt cua.
“Em đó…”
Buổi tối về đêm khu vui chơi càng thêm phần náo nhiệt.
“Mau… Em muốn chơi trò chơi nhún kia…”
Minh Hiểu Khê kéo theo Đoàn Trường Sinh đến chỗ bạt nhún.
Cô hứng khởi nằm xuống bạt, Đoàn Trường Sinh học theo nhưng người bên cạnh bắt đầu nhún mạnh.
“Haha…”
Minh Hiểu Khê cười lớn, cả người cô bật lên cao.
Đoàn Trường Sinh vững vàng đón được người.
Minh Hiểu Khê vòng tay ôm lấy cô anh tặng anh một nụ nụ hôn.
“Oa! Anh giỏi quá…”
Cô khen anh rồi lại phấn khích hô lên.
“Tiếp… Em muốn chơi tiếp…”
Chơi đến năm lượt cô cũng đã hài lòng thôi không chơi nữa.
Đoàn Trường Sinh nhìn vòng quay mặt trời ở đằng xa chủ động kéo người đi.
“Đi thôi, chúng ta đi ngồi vòng quay mặt trời…”
“Được…”
Minh Hiểu Khê nhảy chân sáo chạy theo. Trong lúc chờ lên vòng quay, ở đằng sau hai người có một đôi khác, cô gái nói với chàng trai.
“Nghe nói khi ngồi vòng quay này, khi lên đến đỉnh nếu có thể canh chuẩn xác mà hôn nhau thì có thể cùng nhau suốt kiếp không chia lìa.”
Người con trai lắc đầu.
“Em thật ngây thơ, đây chỉ là chiêu trò quảng cáo của chủ đầu tư mà thôi…”
Cô gái nghe bạn trai nói như vậy, lập tức ỉu xìu cúi đầu không nói thêm gì nữa.
Minh Hiểu Khê kéo kéo Đoàn Trường Sinh.
“Này, anh có tin điều đó là thật không?”
Đoàn Trường Sinh vuốt tóc cô, mỉm cười cưng chiều.
“Anh không tin nhưng chúng ta làm theo cũng rất ý nghĩa…”
Minh Hiểu Khê nghiêng đầu mỉm cười, cô rất hài lòng với sự hiểu lòng người của bạn trai.
Hai người ngồi lên vòng quay. Vòng quay từ từ lên cao, ở trên cao bọn họ có thể nhìn thấy rất rõ ràng khung cảnh lấp lánh ở phía dưới.
Khi vòng quay lên đến đỉnh, Đoàn Trường Sinh nhắm chuẩn thời gian kéo Minh Hiểu Khê qua, một nụ hôn nồng cháy trao qua…
Minh Hiểu Khê từ từ nhắm mắt lại, không gian như dừng lại xung quanh hai người…
Hai người ngồi hai vòng quay, hai nụ hôn dài như thiêu đốt không khí cùng khoảng cách…
Kết thúc một ngày đi chơi mệt mỏi Minh Hiểu Khê vừa bước vào nhà thì bị cảnh tượng trong nhà đánh cho thanh tỉnh hoàn toàn.
Trong nhà tiếng nhạc đinh tai nhức óc, vỏ chai lọ lăn lóc, trai gái ôm nhau nằm la liệt trong nhà.
Những vui vẻ trước đó một giây nhanh chóng được thay bằng sự tức giật.
Cô đi tới tắt nhạc đi.
Lúc này có một bác gái hàng xóm thấy cô về đi tới, nói với Minh Hiểu Khê.
“Hiểu Khê! Dạo gần đây nhà cháu có chuyện gì vậy, ngày nào cũng mở nhạc ầm ầm, hàng xóm xung quanh đều rất khó chịu đấy…”
Vừa nói bà ấy vừa ngó vào phòng, vừa nhìn đã há mồm trợn mắt.
“Đây… Đây là…”
Minh Hiểu Khê thở dài, nói.
“Bác… Ngày nào cũng bật nhạc như vậy ạ?”
Bác gái gật đầu.
“Ừm… Đúng đấy…”
Minh Hiểu Khê lấy điện thoại ra quay một video.
Bên trong có một tên đàn ông thấy nhạc bin tắt thì lảo đảo đứng lên.
“Sao lại mất nhạc rồi, bật lên cho ông đây…”
Nhưng hắn mắt nhắm mắt mở vừa nhìn thấy Minh Hiểu Khê thì hai mắt như phát sáng.
“Người đẹp… Lại đây chơi với anh nào, anh mang em cùng bay…”
Khi tay hắn đưa ra muốn chạm vào mặt Minh Hiểu Khê thì một bàn tay đã túm lấy tay của hắn ta, vặn ngược.
“Á á…Đau… Đau…”
Đoàn Trường Sinh sắc mặt lạnh tanh nhìn thẳng vào tên kia.
Tên kia bị khí thế của anh doạ cho hai chân mềm nhũn, bên dưới có một dòng nước ấm bốc mùi chảy ra.
Minh Hiểu che mũi lùi về đằng sau.
“Bụp…”
Đoàn Trường Sinh một cước thẳng chân đá bay tên kia lăn long lóc trên sàn nhà.
Tiếng động khi tên kia ngã xuống cùng với tiếng kêu như heo chọc tiết đã đánh thức mấy người kia tỉnh dậy.
Minh Thu Hiền lảo đảo đứng lên, khi nhìn thấy Minh Hiểu Khê đang đứng ở đó thì cuống cuồng.
“Hiểu, Hiểu Khê… Chị… Bọn chị…”
Minh Hiểu Khê không để cho cô ta nói hết đã ngắt lời cô ta. Sắc mặt lạnh lùng, giọng nói mang theo lửa giận ngút trời.
“Lập tức bảo bạn của chị cút khỏi đây và dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ lại cho tôi…”
“Chị…”
Minh Thu Hiền sắc mặt đỏ bừng, lắp bắp.
Bên cạnh cô ta một cô gái tóc ngắn xanh khói tiến lên.
“Này, cô đang ra lệnh cho ai đấy hả? Đây là nhà của Hiểu Khê, cô ấy mời bạn của mình về cô có quyền gì mà chỉ trỏ.”
Minh Hiểu Khê không để ý đến cô ta, cô chỉ nhìn Minh Thu Hiền, giọng nói không thay đổi.
“Tôi cho chị 30phút thu dọn…”
“Con ranh này, lên mặt với ai vậy hả? Mày chỉ là một con ăn nhờ ở đậu mà có mặt mũi thế hả…”
Một cô bạn khác trang điểm đậm như tấu hề loạng choạng đi lên chỉ tay vào mặt Minh Hiểu Khê mà mắng.
Minh Thu Hiền bị doạ cho mặt mày xanh mét, trong long kêu không ổn, vội vàng ngăn bạn mình lại.
“Thôi, thôi… Cũng đã muộn rồi các cậu về nghỉ ngơi đi, hôm khác chúng ta lại tụ họp…”
Ngăn cô bạn lại, cô ta lại nhìn Minh Hiểu Khê.
“Các cậu ấy say rồi, nể mặt chị, em đừng chấp các cô ấy…”
“Cậu sợ nó làm gì, cậu là chủ nhà cơ mà, hôm nay bọn mình không về, bọn mình đêm nay sẽ ở lại đây…”
“Đúng vậy, bọn mình sẽ ở đây, để xem con ranh này có thể làm gì bọn mình nào…”
Hai cô nàng kia không hiểu cho chỗ khó của Minh Thu Hiền, lập tức vênh mặt hất hàm đắc ý.
Minh Thu Hiền chân tay lạnh buốt, nhìn Minh Hiểu Khê cố gắng nở ra nụ cười méo mó.
(còn tiếp)