Thanh Xuân Nở Hoa

Chương 87: Chương 87: Số Thị Phi




Minh Hiểu Khê day day trán.

“Haizzz... Trở về mình phải đi xem thầy một chút, xem có phải mình có số thị phi giống conan không nữa...Đi đến đâu là gặp chuyện đến đó...”

Bốn cô bạn ở một bên ném cho cô một ánh mắt khinh thường, đồng thanh.

“Là do cậu bao đồng chứ số má gì.

“ cái số của cậu thánh cũng không giải nổi...”

“Bao đồng không phải là số...”

“Số này các cụ từ chối gánh...”

Minh Hiểu Khê bị khinh thường thì yên lặng mặc niệm, cô muốn đổi bạn chơi...

Tiếp ngay sau đó năm cô gái điên cuồng càn quét nhặt đồ.

“Ừm đẹp... Mua...”

“Cái này nhìn tạm được... Mua...”

“Cái này không đẹp lắm nhưng khác biệt, mua...”

“Cái này... Ừ... Rẻ... Mua...”

Sau hai giờ đồng hồ, trên tay các cô đã không còn chỗ cầm, toàn túi lớn túi nhỏ mà vui vẻ ra cửa.

Bọn họ chọn một quán cà phê ở bên cạnh để nghỉ chân.

Nhưng khi bọn họ đang thư giãn uống nước, lại có chuyện xảy đến.

“Con điếm này... Hôm nay bà cũng bắt được mày rồi...”

Một cô gái thân hình hơi mập mạp lao đến, đi theo sau còn có mấy người đàn ông xăm trổ.

Cô ta tiến thẳng đến bàn của năm người Minh Hiểu Khê.

Vừa đến cô ta đã cầm cốc nước hất thẳng vào mặt của Đỗ Thu Hoài.

“Á...”

Mọi người đều bị động không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

“Này... Cô bị điên hả?”

Nguyễn Hương Giang là người đầu tiên quát lên.

“Nó dám mồi chài bạn trai tao. Đáng băm thây.”

Cô ta gào lên.

Minh Hiểu Khê ngồi cạnh Đỗ Thu Hoài cũng bị dính một chút ít nước.

Cô dùng khăn giấy lau qua, lại nhìn Đỗ Thu Hoài hỏi.

“Cậu không sao chứ?”

“Mình không sao!”

Đỗ Thu Hoài chật vật lau nước ở trên mặt. Ánh mắt nhìn cô gái kia đầy tức giận.

“Trần Thanh Tâm!

Tôi đã nói với cô bao nhiêu lần rồi, tôi và anh ta đã kết thúc rồi cô không hiểu sao.

Chúng tôi không còn bất cứ quan hệ nào nữa cả...”

Trần Thanh Tâm cười lạnh, khinh thường nói.

“Không còn quan hệ gì nữa, vậy hôm qua hai người còn vào khách sạn...”

Đỗ Thu Hoài bất đắc dĩ, cười khổ, nói.

“Cái đấy phải hỏi anh ta rồi. Khách sạn kia là sản nghiệp của nhà tôi, tôi cùng trợ lý đến kiểm tra theo thông lệ. Nhưng ai có thể biết ở đó tôi lại gặp tên cặn bã đó.”

Nói xong cô lại như nhớ đến điều gì đó.

“À! Bên cạnh anh ta còn có một người con gái nữa.”

Cô như hồi tưởng lại một chút, nói.

“Chậc chậc... Cô ta dáng người đồng hồ cát rất quyến rũ, mặc một chiếc váy hai dây đỏ rực...”

Nói đến đây, cô đã nhìn thấy hai mắt Trần Thanh Tâm như phát ra lửa ngút trời.

Cô ta hét lên.

“Mày nói láo... Con điếm đó chính là mày...”

Đỗ Thu Hoài khẽ nhún nhún vai một cái, nói.

“Nếu cô không tin, tôi có thể cho người chích xuất camera của khách sạn cho cô.

Tuy rằng đây là trái với quy định, nhưng vì chứng mình sự trong sạch của mình tôi cũng không ngại đâu.”

“Được... Vậy mày đưa chứng cứ ra đây, tao liền tin mày...”

Đỗ Thu Hoài nhướng chân mày, lại như trêu tức.

“Ô! Nhưng tôi nghĩ lại rồi, vì sao tôi phải chứng minh với cô nhỉ.”

Trần Thanh Tâm thực sự bị chọc tức, sắc mặt sa sầm, gằn giọng.

“Sao? Mày sợ hay gì? Hay căn bản là mày không có chứng cứ...”

Đỗ Thu Hoài nhún vai, tay cầm lên ly nước ép dưa hấu của mình, lắc lắc một chút.

“Muốn tôi chứng minh cũng được thôi, nhưng cô tạt oan tôi một ly nước, vậy trước khi tôi minh oan cho mình tôi cũng nên nói rõ một chút.

Nếu tôi bị oan, thì mấy ly nước ở đây sẽ tính cả gốc lẫn lại đến người cô.”

“Được thôi...”

Trần Thanh Tâm không một chút suy nghĩ, thuận miệng đồng ý luôn.

Đỗ Thu Hoài cũng xem như vừa ý, gọi đi một cuộc điện thoại.

Rất nhanh sau đó có một đoạn video được gửi đến.

Cô mở ra đưa cho Trần Thanh Tâm xem.

Trong video một người đàn ông ôm eo một cô gái đi vào khách sạn.

Vì camera có thể thu cả tiếng, nên mọi người đều nghe được rõ ràng tiếng nói chuyện của những người trong đó.

“Ôi! Nhìn xem gặp ai này!”

Tiếng người đàn ông lanh lảnh truyền ra.

“Chào anh...”

“Nhìn xem, chia tay anh rồi gu của em lại mặn mòi quá, em người yêu cũ ơi...”

“Chuyện của tôi không liên quan đến anh.”

“Haha... Đúng là không liên quan nhưng mà gặp nhau là cái duyên, em có suy xét việc chung phòng, chúng ta chơi trò kích thích hay không...”

“Mồm anh mấy tháng không đánh răng hay sao mà thối quá vậy...”

Tiếng Đỗ Thu Hoài vừa kết thúc, nhanh chóng truyền ra một âm thanh nũng nịu muốn chảy nước của cô gái váy hai dây đỏ.

Cả người cô ta đều dựa vào Người đàn ông.

“Anh yêu, chúng ta đi nhanh thôi, anh nói chuyện với cô ta làm em thật khó chịu...”

Người đàn ông ôm lấy cô ta, dỗ dành.

“Ngoan... Chỉ là gặp lại người cũ nên mới chào hỏi một chút thôi mà. Bảo bối ngoan...”

Trần Thanh Tâm cả người như chết lặng đi, nhìn chằm chằm vào điện thoại.

Đỗ Thu Hoài lắc lắc ly nước ép dưa hấu của mình, một màu đỏ tươi đẹp mắt.

“Thế nào? Nhìn rõ, nghe cũng ẽo chứ?

Vậy thì tôi cũng nên thu nợ nhỉ!”

Cô ấy nâng lên chiếc cốc từ từ đổ xuống đỉnh đầu của Trần Thanh Tâm.

Những vệ ãi muốn tiến lên ngăn cản lại bị Minh Hiểu Khê nhìn qua.

Giọng nói không nóng không lạnh.

“Đây là giao kèo của bọn họ. Bạn tôi chỉ làm đúng những gì đã nói trước đó mà thôi. Cô chủ của các anh còn chưa phản đối, tốt nhất các anh cũng đừng động thủ...”

Nhóm vệ sĩ liếc mắt nhìn nhau, cảm thấy Minh Hiểu Khê nói không sai, huống chi Trần Thanh Tâm cũng chưa có chỉ thị gì, đây là gia kèo, mấy ly nước cũng không làm hại đến tính mạng.

Nghĩ rồi bọn họ lại đứng im.

Minh Hiểu Khê hài lòng cũng đứng ở một bên cùng xem kịch.

Nhưng Trần Thanh Tâm cả người vẫn như chết lặng ở đó, nhìn chằm chằm điện thoại.

Đỗ Thu Hoài lại tiếp tục cầm lên cốc nước ép ổi của Nguyễn Hương Giang tiếp tục đổ lên đầu cô ta.

Đỗ Thu Hoài không hổ danh là bạn thân của Minh Hiểu Khê.

Cô là người không thể chịu thiệt, đã nói những cốc nước này sẽ trả cả vốn lẫn lời là sẽ làm.

Đối với cô, tôn chỉ sống chính là người không phạm ta, ta không phạm người.

Nhưng nếu người đã phạm đến ta, vậy cô nhất định sẽ đòi lại cả vốn lẫn lời cho đủ.

Cho dù hiện tại Trần Thanh Tâm này có chút đáng thương.

Liên tục là bốn cốc nước đổ xuống, Trần Thanh Tâm vẫn như người mất hồn đứng đó.

Có lẽ những hình ảnh trong video tràn đầy sự đả kích đối với cô ta.

“Trần Thanh Hải... Vì sao lại là nó chứ... Vì sao lại là nó chứ...”

Trần Thanh Tâm liên tục lẩm bẩm, chân đứng cũng không đứng vững nữa, bên cạnh có một vệ sĩ tiến lên đỡ lấy cô ta.

Trần Thanh Tâm thất thần cứ như vậy, cũng không để ý đến dáng vẻ chật vật của mình mà rời đi.

Đợi đến khi người đã đi rồi Nguyễn Nhã Phương mới tò mò hỏi.

“Người kia là ai mà khiến cô ta sốc đến vậy?”

Đỗ Thu Hoài nhún vai một cái.

“Là em gái tốt của cô ta...”

“Hả? Em gái...”

Nguyễn Nhã Phương kinh ngạc mở mắt nhìn.

Phạm Lan Anh cũng sốc.

“Đây là dạng tình huống máu chó trong ngôn tình mà...”

Nguyễn Hương Giang chép miệng.

“Chắc Trần Thanh Hải quả này ăn phải quả đắng rồi.”

Minh Hiểu Khê cười lạnh.

“Cướp bạn trai của chị gái.

Ây ây! Thật đúng là em gái tốt...”

Đỗ Thu Hoài cười vui vẻ.

“Cùng cha khác mẹ nó thế đấy. Chỉ là Trần Thanh Tâm cũng không phải ăn chay.

Dám cướp bạn trai của cô ta, Trần Thanh Hải sắp không ổn rồi.”

Minh Hiểu Khê nhìn sang cô bạn.

“Nhưng cậu và cái tên cặn bã kia thực sự đã yêu nhau sao?”

Đỗ Thu Hoài day day trán, nói.

“Lúc trước mắt tớ bị mù nên mới coi trọng hắn ta.

Cũng còn may phát hiện kịp thời...”

(còn tiếp)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.