Thập Lý Hồng Liên Diễm Tửu

Chương 11: Chương 11




CHƯƠNG 11

Mọi nơi trở nên im lặng.

Cơ hồ ánh mắt mọi người đều dừng lại trên người kia. Cũng không phải bởi vì thân pháp nhanh đến nỗi làm người ta choáng váng, mà là động tác lúc tấn công đối thủ.

Nếu nói đó là nam tử, chưa từng có nam tử nào động tác nhẹ nhàng như thế, nếu nói đó là nữ tử, chưa từng nữ tử nào động tác lại lưu loát dương cương đến vậy.

Ta nghĩ, ở đây chắc chắn không ít người dành thời gian rất lâu để phán định đó là nam hay nữ.

Nhưng ta biết người nọ là một nữ tử. Nàng có một đôi mắt cực kì xinh đẹp, quyến rũ nhưng không nhu nhược. Thân thể nàng thướt tha lả lướt, nhưng vóc dáng rất cao, vai cũng rộng.

Theo lẽ thường mà nói, một nữ tử như vậy sẽ mất đi sự mềm mại của nữ nhân, sẽ không đẹp.

Nhưng sự thật kẻ khác không thể tưởng tượng.

Huyết Phượng Hoàng xinh đẹp đến kinh người, thậm chí, phong hoa tuyệt đại.

Động tác của nàng không chỉ có nhanh, còn rất tao nhã.

Phượng hoàng trên ngọc tiêu không ngừng lóe kim quang, tay áo của nàng bay lên.

Khoảnh khắc đó, nàng đã đánh rơi bảy tám người.

Các nam nhân dự thi thấy được sự uy hiếp từ nàng, liếc mắt nhìn nhau, lòng chung suy nghĩ, cùng nhau hướng tới nàng mà tấn công. Nàng tả ngăn hữu chặn, vô cùng thành thạo.

Cho đến khi tất cả mọi người vây quanh nàng, nàng tựa hồ đã mệt mỏi, nhún chân, phóng vụt lên không trung.

Lần nữa tiếp đất, đám người kia giống như bị vật nặng đánh trung, ngã vật trên mặt đất.

Dù vậy, ta cảm thấy nàng đã không xuất toàn lực – một người nội lực thâm hậu như vậy, nhưng chiêu thức lại không rõ xuất xứ, nhìn theo động tác của nàng, cũng không phát hiện đã luyện qua tâm pháp gì.

“Huyết Phượng Hoàng này thực không đơn giản.” Tư Đồ Tuyết Thiên lẩm bẩm nói. “Đối phó nhiều người như vậy, thế nhưng không để lộ ra chiêu thức, còn đánh thoải mái như thế. Ngươi là người tập võ, hẳn biết rõ hơn ta, mỗi động tác mà đều đè nén lại tâm pháp, cơ hồ không thể.”

“Võ công như vậy, hoàn toàn có thể sánh ngang danh môn. Nàng cần gì phải giấu diếm chính mình với thân phận trộm đạo?”

“Ta cảm thấy võ công của nàng ta có lẽ không đơn giản như chúng suy đoán. Lực sát thương rất lớn, nhưng bước chân vô cùng vững vàng. Nàng lý ra là người thân kinh bách chiến, nhưng lại cố ý không lộ dấu vết.”

“Như thế nào?”

“Ngươi chú ý tới đùi và đầu gối của nàng.”

Ta nhìn chằm chằm hối lâu: “Nàng hạn chế phạm vi động tác của mình.”

“Nguyên lai nàng không chịu cùng Hoa đại hiệp trực tiếp giao chiến, có lẽ không phải bởi vì đánh không lại.”

“Sợ bị bại lộ thân phận?”

“Đúng vậy.”

Ngay tại phía sau, người cuối cùng trên hồng đại đã bị Huyết Phượng Hoàng một cước đá xuống.

Võ công cao thấp bất đồng, mặc dù cùng xuất phát từ kiến thức cơ bản, cũng sẽ hoàn toàn bất đồng. Mỗi một động tác của nàng đều phối hợp đúng lúc đúng chỗ.

Chính tông võ học đều như thế — xem qua thân thủ của Huyết Phượng Hoàng, chắc cũng theo ý tưởng này.

Ngọc tiêu của nàng xoay một vòng, thu về, tiêu sái lưu loát.

Nàng đi đến chỗ Đỗ Viêm.

Nếu như nàng không đi qua, chỉ sợ người ở đây sớm đã quên đệ nhất mỹ nam này.

Ánh mắt Đỗ Viêm lộ ra sắc thái phức tạp.

Như sợ hại, hoặc sợ hãi thật. Chỉ là, không để lộ ra.

Đỗ lão gia nhìn nàng, cũng với ánh mắt đó.

Nhưng nàng bước qua Đỗ Viêm, không có tới một cái liếc mắt, dùng ngọc tiêu chỉ lên Song phượng hí nguyệt châu trên mặt bàn.

“Ta chỉ lấy thứ này.”

Thời gian giống như ngừng lại.

Đỗ gia phụ tử không thể tin mà nhìn nàng.

May mà Đỗ lão gia phản ứng nhanh, biết người trước mặt không thể đắc tội, ý cười tràn đầy nói:

“Vị cô nương này, đây là sính lễ, không tặng người ngoài.”

“Một, đưa nó cho ta. Hai, ta lấy con ông, giết hắn, nó là của ta. Tự mình chọn đi.” Nàng nhàn nhạt nói.

Một cô nương xinh đẹp tuyên bố muốn thành thân với nam nhân, lời này thực sự buồn cười.

Chỉ là, không ai cười nổi.

Không ít người nhận ra nàng.

Huyết Phượng Hoàng nói giết, nhất định sẽ giết.

“Hảo hảo hảo… Cô nương có thể mang đi, chúc mừng cô nương.”

Đỗ lão gia đương nhiên biết điều, cho nên biết rõ nữ tử này đang uy hiếp.

Nhưng đứa con của ông ta thì không biết. Thói quen được người sủng ái, khi nào chịu qua loại ủy khuất này? Đỗ Viêm đứng chắn trước mặt nàng, nhàn nhạt cười:

“Cô nương là người trong giang hồ, theo lý nên biết rõ đạo nghĩa giang hồ.”

Đỗ Viêm nhìn ít nhất cũng phải bảy thước ba bốn, nhưng đứng cùng Huyết Phượng Hoàng, lại thấp hơn một đoạn.

Lần trước nàng đứng trước mặt ta, nhưng lại không biết nàng cao như vậy.

“Được rồi.” Mắt Huyết Phượng Hoàng khẽ cong, cực kì giống Thiên Sơn tuyết hồ.

Ta nghe thấy bên cạnh người người nín thở.

Chỉ là, nàng là một đóa hoa độc. Hoa nở càng đẹp, càng chết người.

Ngọc tiêu trong tay nàng vừa nhấc, ta cơ hồ có thể nhìn thấy thảm cảnh yết hầu Đỗ Viêm bị chọc thủng. Tuyết Thiên cùng lúc phát hiện, chính là không kịp kêu lên.

Ta giật cúc áo trên người Tuyết Chi, bắn ra.

Âm thanh leng keng, Huyết Phượng Hoàng hơi chấn động, lui về đằng sau vài bước.

Nàng ngạc nhiên quay đầu lại, nhìn khắp xung quanh, cuối cùng lớn tiếng nói: “Lâm Vũ Hoàng, lăn ra đây cho ta!”

Ta còn không biết, danh tiếng của mình đại chấn như thế. Thời khắc nàng gọi tên này ra, không ít người kinh ngạc.

Tuyết Thiên liếc nhìn ta, lập tức nhắm mắt. Tuyết Chi muốn nói, bị ta che miệng.

Chính là ta cảm thấy chút quái dị. Trong ấn tượng của ta, nữ nhân này vẫn đoan trang cao nhã, hôm nay sao lại lãnh khốc kỳ quái như thế?

Hay là nàng có tới hai tính cách.

Điểm này, sao với bảo bối Liên của ta có chút giống.

“Lâm Vũ Hoàng, ta biết ngươi ở đó, lăn ra đây cho ta.”

Mắt thấy nàng muốn động thủ, ta nghĩ rốt cuộc chạy không thoát, đành phải đem Tuyết Chi giao cho Tuyết Thiên, phóng lên đài.

Ta ở trước mặt nàng ổn định, hai tay chắp lễ, cười nói:

“Cô nương xưng hô thế nào?”

Lại im lặng.

Huyết Phượng Hoàng thế nhưng cũng cười, cười đến nỗi lông tơ ta dựng thẳng. Nếu đem khăn che mặt kia của nàng tháo ra, có lẽ tốt hơn một chút.

“Ngươi tự nhiên nhận ra ta.”

“Cô nương dung mạo khuynh thành, sao tại hạ có thể quên?”

Lời vừa xong, trước mặt là một bàn tay, kinh thiên vang dội.

Ta còn chưa hiểu được, ôm lấy khuôn mặt đau nhức, kinh ngạc nhìn nàng. Nàng vẫy vẫy tay, lạnh nhạt nói: “Còn có lời gì muốn nói?”

Ta xác định, nữ nhân này điên rồi.

Nàng gọi ta lên, lại không nói muốn làm cái gì. Ta khen nàng xinh đẹp, nàng lại đánh ta. Đánh không nói, còn muốn ta nói chuyện.

Đầu óc nàng có vấn đề sao?

Nếu nàng không phải nữ nhân, nếu Trọng Liên không phải đang thần trí hỗn loạn, ta nhất định sẽ tiến lên, xé khăn che mặt kia, kêu một tiếng bảo bối Tiểu Liên của ta, ngay trước mặt mọi người cường hôn nàng.

Ta chán ghét nhất nữ tử khuôn mặt diễm lệ nhưng bạo lực ngang ngược, lại không có não, không muốn lãng phí thời gian với nàng.

“Cô nương nếu không muốn thành thân, thì sẽ không thành thân, cần gì phải đả thương người khác.”

“Ta hôm nay liền giết hắn!”

Dứt lời xông lên, tiếp tục dùng ngọc tiêu ám sát hắn.

Ta vội ngăn trước mặt nàng, cười nói: “Đừng đừng, cô nương tâm địa thiện lương, không nên làm chuyện không nên.”

Huyết Phượng Hoàng tạm thời không động tĩnh. Nhưng Đỗ lang thực đáng thương, bị dọa đến muốn khóc, thật sự điềm đạm đáng yêu. Ta liếc hắn đầy thông cảm, lại quay đầu ngay, lại trúng ngay một bạt tai.

Ta thật sự nổi giận.

Tính tình nàng ta so với Chu Sa còn ác liệt hơn.

Ít nhất Chu Sa chỉ rống lên, không động thủ đánh người.

“Tiểu nha đầu bộ dạng xinh đẹp, sao lại đánh người tàn nhẫn. Cha mẹ cô dạy cô thế nào hả?” Ta đè nén lửa giận, bụm mặt.

Rất muốn trả lại cái tát vừa rồi. Chính là, đánh nữ nhân không phải tác phong của ta.

“Ai kêu ngươi không né?”

“Mặc dù tại hạ không biết vì sao cô nương tâm tình không tốt, nhưng đối với tính đó, tại hạ có thể thừa nhận.” Ta làm bộ như đang ủy khuất, thống khổ nhìn nàng.

Nàng tốc độ phi thường, kêu ta trốn thế nào?

Ai ngờ, nữ nhân cường hãn này lại buông ra một câu kinh thiên động địa.

“Ngươi liếc hắn lần nữa, ta giết luôn ngươi.”

Ôi mẹ ơi…

Nàng sao giống sát thủ máu lạnh trong lời đồn? Căn bản không chịu nổi tương tư, lại còn không chịu thừa nhận ghen tuông.

Ta đang muốn nói tiếp gì đó, nàng bỗng nhiên nhìn phía sau ta, bước lại gần, rồi phi đi: “Cẩn thận cái mạng nhỏ của ngươi.”

Sau đó, biến mất hoàn toàn.

Ta vừa quay đầu lại, nhìn thấy Hoa Di Kiếm đang phi lên đài, phản ứng mau lẹ, chỉ vào vị trí biến mất của Huyết Phượng Hoàng: “Nơi đó, nơi đó!”

Hoa Di Kiếm làm việc luôn luôn rõ ràng, không nói hai lời, phi thiên đuổi theo.

Ta nhảy xuống từ đài cao, xoa mặt, buồn bực nhìn Tuyết Chi và Tuyết Thiên.

“Mông khỉ.” Tuyết Chi nói.

“Đêm nay chắc sẽ sưng. Đừng dọa đứa nhỏ, đêm nay Tuyết Chi ngủ với ta.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.