CHƯƠNG 24
Bà đỡ rốt cuộc cũng tới, là một con sứa tinh, vừa vào tới cửa liền đuổi Long Triển ra ngoài chờ, phân phó các nha hoàn chuẩn bị nước nóng cùng vải trắng.
Long Triển ở ngoài cửa nghe Như Mặc gào lên từng đợt, cảm thấy tim như bị móc ra từng mảnh, vốn dĩ hắn muốn cùng Như Mặc sinh thật nhiều bảo bối nhưng bây giờ hắn thay đổi ý rồi. Loại thống khổ này Như Mặc chịu một lần là đủ, hắn không bao giờ… muốn Như Mặc phải trải qua lần thứ hai.
“Thái tử điện hạ, Long Vương gia, các ngươi… các ngươi thở bình thường được rồi a, tất cả mọi người nhịn theo các ngươi đã nửa ngày.”
Một nha hoàn rốt cuộc chịu không được nữa, tiến lên kéo kéo tay áo Long Triển: thật là, đã biết công phu bế công của thái tử rất hảo, nhưng cũng không nên vậy a, hắn hai ba canh giờ mới thở hổn hển một lần, làm hại mọi người trong cung cũng nín thở theo hắn.
“A?” Long Triển như tỉnh mộng, chợt nghe trong phòng vang lên tiếng trẻ con khóc. Hắn, một nam nhi trưởng thành cao lớn nhào tới nhiệt liệt ôm lão cha nhảy nhót, vui vẻ hét lớn:
“Sinh rồi, phụ vương, Như Mặc sinh bảo bối rồi…” Nói chưa hết câu, không đợi lão cha phản ứng lại, hắn đã lao như gió vào phòng trong.
Bên trong phòng ngủ, Như Mặc yếu ớt nằm trên giường, đôi mắt chớp chớp phát sáng, nhìn chằm chằm vào hài nhi trên tay bà đỡ. Thấy Long Triển tiến đến, hắn sốt ruột kêu lên:
“Triển, ngươi xem, ngươi xem bảo bối của chúng ta, hắn đang nhìn ta sao? Ngươi mau tới xem hắn giống ai, giống ta hay giống ngươi, ân, ta nghĩ hắn giống gia gia hắn.”
“Mặc Mặc, còn nhỏ không nhìn ra đâu, hơn nữa nếu nhìn ra cũng chưa chắc chính xác.”
Long Triển đi tới, cầm tay Như Mặc, hướng mắt về phía hài tử, hoàn toàn khác trong tưởng tượng của hắn. Mặt nhăn nhăn da hồng hồng rất giống như tiểu hầu tử, không thấy chỗ nào dễ thương, nhưng đôi mắt to trong veo kia chắc chắn là của Như Mặc.
Trong mắt Long Triển thoáng cái tràn đầy nhu tình: thật tốt, bảo bối của Như Mặc với hắn, da dẻ có vẻ không tốt lắm nhưng là cốt nhục của mình, nhìn thế nào cũng thấy đáng yêu.
“Thái tử phi, thái tử, ta mang bảo bối đi tắm, tóc còn dính máu này.”
Bả đỡ thập phần bất đắc dĩ nói. Thật là, lúc nãy muốn mang đi, thái tử phi nói gì cũng không chịu, đã nhìn lâu như thế, rốt cuộc đã nhìn đủ chưa.
“Nga, được rồi, ôm đi đi, nhưng nhớ phải ôm về nga.” Như Mặc phi thường bất đắc dĩ nhìn theo, bỗng nhiên thấy cha chồng đứng trước cửa, hưng phấn la lên: “Đúng rồi đúng rồi, để cho gia gia hắn nhìn hắn một chút.”
Bà đỡ bị kéo lại, bất đắc dĩ chỉ có thể đáp “vâng” một tiếng. Không còn cách nào khác, ai bảo người ta là thái tử phi chứ.
Long Triển rất nhanh phát hiện nhận thức lúc trước là sai lầm rồi. Nguyên rằng cứ tưởng mặt nhi tử vẫn sẽ nhăn nhăn hồng hồng mãi giống tiểu hầu tử, ai ngờ bảy ngày sau, bảo bối lại trở nên trắng trắng tròn tròn, hơn nữa lúc nằm trong nôi, ngươi chỉ cần đong đưa nôi một chút, hắn sẽ mở cái miệng nhỏ nhắn cười với ngươi, mở to đôi mắt sáng như sao trên trời nhìn ngươi. Thật là phi thường khả ái, khả ái đến nổi hắn hận không thể mỗi giờ mỗi phút đều ở cạnh bà xã cùng nhi tử của mình.
Tiếng cười sang sảng của Long vương bên ngoài vang lên , Long Triển cùng Như Mặc không hẹn mà đen mặt lại, từ lúc có bảo bối, Long Vương gia đi đâu cũng khoe. Ngày hôm qua, hai người bọn họ cùng với bảo bối nằm trong nôi phải tiếp hơn mười lượt khách, tuy rằng cũng kiếm được không ít lễ vật nhưng Long Triển và Như Mặc rõ ràng không thích bảo bối bị làm phiền như vậy.
Cuối cùng Ma vương cùng Khác vương tử cũng đến. Vừa nhìn thấy bảo bối nằm trong nôi, Ma vương cùng ma hoàng tử đều mở to mắt, chọc chọc khuôn mặt mũm mĩm nhỏ nhắn, trong mắt hai người đều tràn đầy kinh hỉ.
“Khác nhi, sau này ngươi cũng cho nương tử ngươi học theo Như Mặc sinh bảo bối đi, hắn không phải hảo bằng hữu của ngươi sao?”
Ma Vương đại nhân vừa khen ngợi vừa vỗ hai tay, cùng lúc đó xuất hiện một cái pháp bảo lợi hại ở chỗ đặt lễ vật. Lúc này Long Triển cùng Như Mặc mới biết bọn họ đến cầu hôn, nhưng đối tượng là ai lại không đề cập tới, mà bọn họ đương nhiên cũng không còn tâm trí quan tâm chuyện này, đến sau này Long Triển cùng Như Mặc biết đối tượng đó chính là Chương Du, bọn hắn mới cảm thấy kinh hãi.
Ma vương và Khác vương tử bởi vì cứ quấy rầy hài tử nghỉ ngơi, hết xoa rồi lại nắn, rốt cuộc bị đôi phu thê tình thâm vô cùng yêu thương và bảo vệ con cái kia hợp lực liên thủ đuổi ra ngoài. Lúc gần đi còn dặn đi dặn lại hàng nghìn lần, nói thôi nôi nhất định phải báo cho bọn họ biết. Theo phi thường tiểu nhân Long Triển dự đoán, bọn họ rất có thể lợi dụng lúc Thủy Tộc đang chè chén say sưa mà tiến công lần nữa.
Buổi tối, Đông Hải náo nhiệt rốt cuộc dần dần yên tĩnh trở lại. Như Mặc ngồi canh cạnh bà đỡ, chờ lúc bà đỡ cho bảo bối uống sữa xong, vội vã ôm lấy, phu thê hai người ngồi hai bên, bảo bối nằm giữa chơi đùa với nhau. Bất quá tiểu hài tử rất mau đã mệt, chốc lát sau đã ngủ say.
Đưa tay nhẹ nhàng chọt vào cái miệng nhỏ nhắn, cảm giác được hắn mút tay mình, Long Triển khe khẽ nở nụ cười.
“Bảo bối cắn ta, Như Mặc, có phải hay không hắn đang mọc răng?”
Phụ thân ngốc hoàn toàn quên hết những kiến thức trước đây đã đọc được trong sách, bất quá ngốc mẫu thân ở phương diện này lại hoàn toàn lý trí:
“Không thể nào, ta nhớ kỹ sách có nói bảo bối bảy tám tháng sau mới mọc răng. Bảo bối chúng ta mới có mười ngày thôi a, ân, bất quá cũng không biết được, ngươi là Thần Long ta là yêu tinh, bảo bối sinh ra đã có răng cũng không phải kì quái.”
“Ân, vậy đặt tên cho bảo bối đi, ngươi nói tên gì thì hảo?”
“Ngươi là phụ thân, đương nhiên do ngươi đặt.”
“Gọi Long Mặc có được không? Họ của ta, tên của ngươi, đây là bảo bối chung của hai chúng ta.”
“Ân, êm tai, bất quá nếu có bảo bối thứ hai, bảo bối thứ ba thì gọi như thế nào, chẳng lẽ gọi Long Triển Như, Long Triển Mặc sao?”
“… , Chuyện này còn xa lắm, bây giờ đừng nói nữa, bảo bối ngủ rồi, chúng ta cũng ngủ thôi.”
“Hảo…” Nửa ngày sau: “Triển, ta yêu ngươi…”
Lại nửa ngày sau đó: “Ta cũng yêu ngươi, Mặc Mặc, ngủ đi.”
Tiếng thầm thì trong phòng rốt cuộc biến mất, nương theo đó là tiếng hít thở đều đặn vang lên. Bên ngoài màn đêm đang dần hạ xuống, Đông Hải trở nên tĩnh lặng, lại một buổi tối yên lành nữa trôi qua.