[Thập Nhị Yêu Tinh Hệ Liệt] Bộ 4 Thảo Long Nương Tử

Chương 24: Chương 24




CHƯƠNG 23

Ba tháng sau khi Như Mặc kết hôn với Long Triển, tiểu thảo long luôn luôn tràn trề sinh lực bỗng dưng trở nên uể oải, nằm rũ rượi cả ngày, cái gì cũng không muốn ăn, ngay cả thích bơi nhất cũng không muốn.

Long Triển rất lo lắng, vội vã thỉnh hảo bằng hữu Nhiếp Chiêu y đạo cao minh đến khám cho Như Mặc.

Y thuật của Nhiếp Chiêu phi thường cao siêu, ngay cả ngự y thủy tinh cung cũng thập phần bội phục hắn.

Lúc hắn đi tới bắt mạch cho Như Mặc, chỉ hỏi đơn giản vài câu về bệnh trạng mấy ngày nay, sau đó đen mặt đứng dậy nói với Long Triển:

“Không phải ta không muốn giúp, ngươi nhanh thỉnh hải mã tinh đến chiếu cố hắn, nhớ kỹ, nhất định phải là hùng hải mã tinh, ta cấp cho hắn vài toa thuốc an thai, cũng không có gì đáng ngại.”

“An… an thai? Hùng hải mã tinh?” Long Triển choáng váng đầu óc, đây là bệnh gì?

Bỗng nhiên hắn nhớ tới trước kia Như Mặc đã nói qua, hình như những yêu tinh sắp phi tiên như hắn cũng có thể mang thai. Trong lúc nhất thời, hắn không tin được lỗ tai của mình, rất sợ càng hi vọng sẽ càng thất vọng, lắp bắp hỏi Nhiếp Chiêu:

“Ngươi… ý ngươi là sao?”

“Ngu ngốc, ta còn ý gì nữa. Ngươi không biết hay giả vờ không biết? Long Thái tử ngươi sắp làm cha rồi, Long Vương gia cũng lên chức gia gia, còn ý gì nữa.”

Nhiếp Chiêu bất lực lắc đầu, xoay người rời đi.

Long Triển sau một khắc hóa đá, hưng phấn ôm chầm lấy lão bà cũng đang hóa thạch, kích động reo lên:

“Như Mặc, ngươi nghe thấy không? Chúng ta sẽ có bảo bối, sẽ có một khối thịt khả ái đáng yêu chạy theo sau chúng ta gọi thầy u rồi, a a a … Ta thực sự rất vui, Như Mặc, ta yêu ngươi. Ta cũng không biết phải làm sao mới yêu ngươi cho đủ, làm sao cảm tạ ngươi cho tốt.”

“Sẽ… sẽ có bảo bối?” Như Mặc cũng lẩm bẩm, khó tin nhìn xuống bụng mình. Hắn không hiểu được, ngẩng đầu lên nhìn Long Triển: “Không có a, Triển, ngươi xem xem, chỗ này rất bằng phẳng, sách có nói nữ tử khi có thai đều là [Phúc cao long, hành trì hoãn] (bụng rất bự, đi từ từ), chỗ này không có nổi lên cái gì hết a.”

Nhiếp Chiêu đảo đôi mắt trắng dã:

“Yên tâm đi, rất nhanh sẽ bự thôi, ngươi nghĩ rằng bảo bối ngươi ngay từ đầu đã lớn như vậy, sau đó sinh ra sẽ lớn như thế nào a?” Nhiếp Chiêu hoa tay múa chân một chút, nhìn thấy Như Mặc chăm chú nghe xong gật đầu, hắn mệt mỏi hạ tay xuống: “Thực sự là bội phục ngươi, quên đi, Long Triển, ngươi tự phụng dưỡng bảo bối của ngươi đi, ta không tiếp nữa.”

Nói xong không nhịn được ha hả cười vài tiếng, xoay người đi ra.

Như Mặc cùng Long Triển lại một lần nữa ngưỡng mộ nhìn về phía bụng nhỏ, không thể tin được lại có một tiểu sinh mệnh đang thai nghén ở bên trong, đó còn là cốt nhục của bọn hắn a.

Lúc này thanh âm ồn ào của Long Vương cùng Quy thừa tướng truyền đến. Long Triển chau mày, đứng lên “hừ” một tiếng:

“Không được, ta phải nói với phụ vương mới được, la to như vậy, bảo bối sợ thì sao?”

“Không cần đâu Triển.” Như Mặc do dự nói: “Bảo bối còn nhỏ như vậy, chưa được ba tháng, hắn còn chưa có lỗ tai, làm sao nghe được?”

Hắn nói không phải là không có lý, bất quá phụ thân vừa được lên chức Long Triển khó lòng kiềm chế, đến cuối cùng, hắn vẫn là đi ra ngoài.

Bảy tháng nháy mắt đã qua đi, bụng Như Mặc rất nhanh đã phình to, chỉ còn chờ đến ngày nở nhụy thôi nha. Hắn mỗi ngày đều nhìn bụng của mình, rốt cuộc cũng tin chính mình đang thực sự mang thai.

“Ân, hình như khí trời bên ngoài đang rất tốt thì phải.” Như Mặc nhìn nước biển xanh trong bên ngoài, thở dài. “Mấy tháng rồi ta không có bơi, bởi vì cái bụng bự, ô ô ô, muốn đi bơi quá a, rõ ràng hiện tại vừa ăn xong hai tô cơm rồi mà.” Như Mặc liếc mắt xem cảnh vật bên ngoài, lại nhìn xuống bụng của mình, cau mày lại. “Được rồi, lúc ta biến thành người bụng bự như vậy, như thế lúc biến thành long to hơn hình người rất nhiều, bụng không phải sẽ nhỏ hơn sao?” Như Mặc đắc ý cười thầm, vội vã xuống giường đi ra giữa phòng.

Hải mã tinh chăm nom hắn đang xuống trù phòng (bếp) lấy bổ thang, Long Triển giải quyết công sự xong rất nhanh sẽ trở lại, cũng may các nha hoàn tỷ tỷ đang ngồi một bên chăm chú may áo cho bảo bối. Hắn hưng phấn chớp lấy thời cơ, xoay người ba vòng, biến thành hình long. Bất quá Như Mặc ngốc nghếch đã quên rằng, tuy rằng lúc biến về hình long to hơn so với hình người, nhưng thân thể cũng không khác là bao nhiêu, chỉ thấy ở giữa thân long có một khối u tròn tròn làm cho hắc long liều mạng đập đuôi, kèm theo tiếng thét chói tai:

“Chuyện gì đã xảy ra? Vì sao bụng vẫn lớn như vậy? ô ô ô, thế này thì làm sao bơi được? A, cái bụng to vướng quá đi…”

Một lúc sau Long Triển trở lại, liền thấy trước mắt cảnh tượng đáng sợ. Hắn hoảng loạn hét lớn một tiếng, các nha hoàn cũng vội vã chạy tới.

Lúc đó, Như Mặc đã khôi phục hình người, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn nhăn nhó như cái bánh bao, hắn cong người, kéo cánh tay Long Triển:

“Triển, ta đau… Ô ô ô, đau quá đau quá a…”

Vừa nói xong, bạch y trên đùi từ từ xuất hiện vết máu chảy dài xuống dưới chân.

Long Triển vốn tự hào là cơ trí trầm ổn ung dung Long thái tử nhưng đối diện với tình huống của bà xã trước mắt, hắn cũng giống như hàng ngàn ông bố khác trong thiên hạ, gấp gáp đến độ ót chảy mồ hôi lạnh, tứ chi run lẩy bẩy, liều mạng tự trấn an mình.

“Thái tử phi phải sinh, nhanh đi thỉnh bà mụ.”

Hùng hải mã tinh rống to một tiếng, Long Triển nghe như âm thanh của tự nhiên ( =]] QT), lập tức quýnh quáng ôm Như Mặc vào phòng trong, nắm chặt tay hắn an ủi, vừa liên tục nhìn về phía cửa, tức giận nghĩ bà đỡ kia sao còn chưa tới.

“Triển, ngươi nói ta là sinh một quả trứng hay sinh bảo bối?” Như Mặc bỗng nhiên thở dốc hỏi, mồ hôi trên trán nhỏ thành giọt.

Hùng hải mã tinh ở một bên nghe nha hoàn báo cáo thì thầm tức giận:

“Dùng đuôi đập nước, thảo nào động thai. Cũng đã đến lúc rồi, chịu tác động lớn như vậy, cũng may đã đến ngày, bằng không thực sự không xong rồi.”

“Đương nhiên sẽ sinh bảo bối a, sao ngươi lại hỏi vậy?”

Long Triển cảm thấy kỳ quái, càng bội phục nương tử nhà mình. Đây là người sắp sanh hài tử a, hắn lại còn suy nghĩ những… chuyện kì quái này.

“Bởi vì ta nhớ hình như họ Rắn đều sinh trứng, Long cũng là một dạng của rắn, có phải hay không cũng sinh trứng? Hơn nữa trước kia nguyên hình của ta là cá chép, cá chép cũng sinh trứng a!”

Như Mặc nhắc tới một loạt sự việc, càng nghĩ càng thấy suy đoán có thể trở thành sự thực, khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên trắng bệch.

“Ngươi đừng suy nghĩ nữa, hiện tại ngươi là hình người, làm sao sinh trứng? Huống chi chúng ta cũng cảm thấy được bảo bối đạp đạp trong bụng, tay chân nhỏ xíu có thể cảm giác được nha, tuyệt đối không phải là quả trứng tròn vo đâu.”

Long Triển liều mạng trấn an Như Mặc, kỳ thực rốt cuộc sinh con hay trứng đối với hắn mà nói không quan trọng, quan trọng nhất là phụ tử bình an.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.