[Thập Niên 50] Tôi Là Cô Ruột Của Nhà Giàu Số Một

Chương 1: Chương 1: Xuyên đến năm 1951 (1)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

“Đứa trẻ không có mẹ quả là đáng thương, ông chủ đưa cả nhà ra nước ngoài, duy chỉ bỏ lại Bát tiểu thư và Tôn thiếu gia (*). Tôn thiếu gia không phải con ruột, là đứa trẻ được bà cả mang từ bên ngoài về, ông chủ bỏ lại cậu ấy là chuyện có thể hiểu được, nhưng Bát tiểu thư là do bà cả sinh ra, vậy mà lại không bằng cả mấy cô vợ lẽ, luân lý ở đâu cơ chứ!”

(*) Tôn thiếu gia: ở đây không phải là thiếu gia họ Tôn, mà là thiếu gia ở bậc cháu.

“Hết cách rồi, ai kêu bà cụ Lục không thích bà cả cơ chứ, mà đại thiếu gia lại mất trẻ, chỉ để lại một đứa con nuôi kế thừa hương khói, không ai làm chỗ dựa cho Bát tiểu thư. May mà năm ngoái bà cả đã bệnh mất rồi, nếu không, bà ấy thấy ông chủ phụ lòng bạc tình như vậy, nhất định sẽ sống không bằng chết.”

“Ông chủ, bà cụ Lục, bà Hai, bà Ba và bà Tư đều đi cả rồi, về sau ai sẽ phát lương cho chúng ta đây?”

“Lạc đà gầy còn to hơn ngựa, dù sao Bát tiểu thư và Tôn thiếu gia cũng có tòa nhà lớn này, bên ngoài còn có cửa hàng, tùy tiện nhổ một cọng lông cũng còn to cái cái eo của chúng ta, có gì mà phải sợ?”

“Bát tiểu thư và Tôn thiếu gia mặc kệ sổ sách, chắc chắn ông chủ đã mang hết tài sản đi rồi.”

“Vậy phải làm sao bây giờ?”

“Chờ Bát tiểu thư tỉnh dậy thì hỏi lại cô ấy, nếu cô ấy có thể phát lương cho chúng ta, chúng ta ở lại tiếp tục hầu hạ cô ấy, nếu không thể, chúng ta đường ai nấy đi.”

“Nói thì nói như vậy, nhưng làm thủ công bên ngoài hoặc làm người giúp việc ở nhà khác, tiền lương cũng không hậu hĩnh bằng ở nhà họ Lục.”

“Nhưng cũng đâu thể hầu hạ không công cho nhà họ được.”

Trong lúc hỗn loạn, Lục Minh Châu nghe được tiếng nói chuyện phiếm líu ríu của mấy người phụ nữ ngoài cửa, bởi vì phải tiếp thu một lượng lớn ký ức không thuộc về mình, đầu cô đau như sắp nứt ra.

Vất vả lắm mới mở mắt ra được, đối diện với cô là một thiếu niên đang nằm úp sấp bên giường.

Thiếu niên tầm mười bốn, mười lăm tuổi, mi thanh mục tú, da trắng môi hồng, dáng vẻ vô cùng xinh đẹp, hai hàng lông mày anh tuấn có thêm vẻ anh khí, chỉ tiếc, đôi mắt sưng đỏ đã phá hư vẻ đẹp này.

Trên mặt cậu nhóc hiện vẻ sợ hãi, thấy Lục Minh Châu tỉnh lại, hai tròng mắt chợt sáng lên, “Cô ơi…”

Cuối cùng Lục Minh Châu cũng tỉnh táo vài phần, vươn tay phải không bị cậu nhóc nắm lấy, sờ mặt cậu nhóc, “Cô đây, đừng sợ.”

“Dạ, cô khỏe rồi, cháu sẽ không sợ nữa!” Cậu nhóc ngừng rơi nước mắt, nở một nụ cười.

Đứa nhỏ này là đứa nhỏ được mẹ ruột của nguyên thân nhận nuôi từ bên ngoài về, được nhận dưới danh nghĩa người anh trai mất sớm của nguyên thân, cậu nhóc tên là Lục Bình An, năm nay mười lăm tuổi, mà Lục Minh Châu chỉ mới mười tám tuổi, vừa tốt nghiệp trung học phổ thông, sau khi thi lên đại học còn chưa kịp nhập học, đã gặp phải cục diện ba ruột dẫn cả nhà di cư ra nước ngoài, bỏ lại một mình cô và Lục Bình An ở lại, cũng vì lí do này mà cô ấy trực tiếp tức giận công tâm, hôn mê bất tỉnh.

Sau khi tỉnh lại, linh hồn bên trong đã biến thành Lục Minh Châu.

Cô nhanh chóng tìm hiểu tình hình gia đình nguyên thân.

Nhà họ Lục là nhà tư bản lớn ở Thượng Hải, có nhà xưởng, khách sạn, bất động sản, đất đai, có thể xếp vào top 50 trong số những người giàu có nhất cả nước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.