[Thập Niên 50] Tôi Là Cô Ruột Của Nhà Giàu Số Một

Chương 2: Chương 2: Xuyên đến năm 1951 (2)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Có thể nói là phú quý đến mức tận cùng, trước giải phóng không chạy là bởi vì ba Lục cùng mấy đứa con trai bận rộn phát tài trong thời chiến, chuyện giá hàng bành trướng, tiền mặt giảm giá trị cũng có công lao của ông, sau giải phóng ông phát hiện cuộc sống gia đình mình không bị ảnh hưởng chút nào, lại càng không muốn rời xa quê hương.

Sao giờ lại bỏ đi?

Là vì cậu ruột của ba Lục là đại địa chủ, cả nhà chết sạch, ruộng đất bị chia cho quần chúng nhân dân, vàng bạc tài bảo cũng bị tịch thu sạch sẽ, ông cho rằng tầng lớp xui xẻo kế tiếp rất có thể là giai cấp tư sản.

Vậy nên, tài sản không mang đi được, ví dụ như nhà máy, khách sạn, bất động sản, đất đai, cổ phần công ty... đều được ba Lục lục tục quyên góp cho quốc gia, lấy danh nghĩa vì nước vì dân, tỏ dáng vẻ nhà tư bản yêu nước, nhưng lén lút mang theo tất cả vàng bạc tài bảo có thể mang đi được và người nhà, tâm phúc chuồn ra nước ngoài.

Thà rằng mang theo tâm phúc, người hầu cũng không chịu mang con gái ruột theo, đó là vì trước kia có một thầy bói nói mệnh cách của Lục Minh Châu tương khắc với ba Lục, sẽ làm suy giảm tài vận của nhà họ Lục.

Ba Lục rất tin điều này, nhiều năm qua vẫn rất lạnh nhạt với cô.

Đối với chuyện này, Lục Minh Châu khịt mũi coi thường.

Nếu như số mệnh của nguyên thân gắn với việc làm suy giảm tài vận của nhà họ Lục thật, thì nhà họ Lục đã phá sản từ tám trăm năm trước rồi, làm gì có chuyện có được tài phú như bây giờ.

Bọn họ chạy thì chạy, nhưng hết lần này tới lần khác lại để lại cho hai cô cháu một cái mũ là con cái nhà tư bản, dù không làm ảnh hưởng đến cuộc sống mấy năm gần đây, song mười mấy năm sau thì khó mà nói, trong cột mốc lớn là cuộc vận động kia, tuyệt đối sẽ xui xẻo.

Bây giờ là năm 1951, đầu tháng 8, thời tiết cực kỳ nóng.

Lục Minh Châu nghĩ, mình phải mang cháu trai rời đi thôi.

Lúc rời đi, cần phải mang theo cái gì nhất nhỉ?

Là tiền!

Nghĩ tới đây, Lục Minh Châu rời giường mở cửa, nói với ba người giúp việc còn đang nói chuyện phiếm ngoài cửa: “Yên tâm, chỉ cần tôi còn ở đây, thì sẽ không phát thiếu một đồng tiền lương nào cho mọi người đâu, vậy nên giờ nên nấu cơm thì nấu cơm đi, nên quét dọn thì quét dọn đi, nếu như mọi người chịu an an ổn ổn ngồi yên trong nhà, tôi sẽ phát cho mọi người một khoản tiền thưởng.”

Mặt mày nguyên thân lạnh lùng, tự có dáng vẻ uy nghi, dăm ba câu đã đuổi nốt ba nữ giúp việc còn sót lại rời đi, cũng làm cho các cô ấy cam tâm tình nguyện ở yên trong nhà, không đi ra ngoài nói lung tung.

Đợi các cô ấy rời đi, Lục Minh Châu lại trở về phòng an ủi cậu cháu trai xinh đẹp.

Ăn cơm tối xong, đuổi Lục Bình An đi ngủ, đợi đến đêm khuya yên tĩnh, cô giống như mèo đi ra khỏi phòng ngủ, một đường rón rén.

Các ông chủ bà chủ của nhà họ Lục ở trong tòa nhà chính của ngôi nhà vườn bốn tầng, chiếm diện tích rất rộng, trái phải có các tòa nhà phụ dành cho người giúp việc ở, trước sau đều có vườn hoa lớn, người ta gọi là vườn hoa nhà họ Lục, cửa sổ, đồ dùng trong nhà, cầu thang v.v… đều là hoa lê vàng thượng đẳng, chỉnh thể tráng lệ, cổ kính.

Trong đó, ba Lục và bà nội Lục, vợ cả và gia đình con trai cả sống ở tầng một, biểu thị thân phận người làm chủ gia đình, nhà con thứ hai, nhà con thứ ba và nhà con thứ tư lần lượt ở tầng hai, tầng ba và tầng bốn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.