[Thập Niên 60] Làm Giàu Trong Niên Đại Văn

Chương 21: Chương 21: Nếu thành công tìm được việc làm (3)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

[Hít hà, thơm quá, mì gói trên tay tự dưng không còn thơm nữa] Một lời bình luận để lại.

[Ding——Hoàn thành món mì cán bằng tay tê cay, thưởng người livestream một lá cải xanh. Phần thưởng tạm thời không phát, người livestream hãy tiếp tục cố gắng, nỗ lực làm việc!]

Tô Diệp ăn no xong nhìn thấy tin nhắn hệ thống, thái dương co giật, có thực sự cần thiết... keo kiệt như vậy không?

Cô ngờ rằng đợi mình góp nhặt đủ rau xanh, một miếng thịt ba chỉ, bản thân đã đói chết.

“Nỗ lực làm việc” rốt cuộc là chỉ cái gì đây, cô tự hỏi khi rửa bát. Trong khoảng thời gian này, Tô Diệp đã thử qua cố gắng thu dọn việc nhà, không có hiệu quả, ngay cả một lá rau cũng không được thưởng; nấu một bữa cơm, lần đầu tiên có 5g thịt lợn, các bữa sau thậm chí phần thưởng 1g thịt lợn cũng không có.

Đôi khi hào phóng đến mức khiến người ta cảm động, báo danh công việc, tìm được việc làm có thể nhận được nửa ký mì trứng, năm ký bột Phú Cường.

...

Chuyện Tô Diệp được nhà máy sản xuất rượu nhận vào vẫn chưa xong, nhưng tin tức không trúng tuyển giáo viên tiểu học không ngờ truyền đến văn phòng Hội Liên Hiệp Phụ Nữ.

“Đồng chí Tô Diệp là thế nào? Vào quân đội một tháng rồi còn chưa giải quyết được vấn đề công việc.” Lãnh đạo Hội Liên Hiệp Phụ nữ hỏi về chuyện của Tô Diệp.

“Chồng người ta đang chiến đấu ở tiền tuyến, chúng ta ở hậu phương nên giải quyết vấn đề sinh hoạt thật tốt, không thể làm lạnh lòng các gia đình quân nhân.” Cô ấy nói với mọi người một cách thấm thía.

Sự không hài lòng của lãnh đạo rõ rành rành, mọi người trong văn phòng không dám thở mạnh.

Bọn họ không hẹn mà cùng nghĩ về Tô Diệp. Vừa vào quân đội cô ấy đã gây ra không ít trò cười, mỗi ngày ăn một ký lương thực, đến giữa tháng thì hết sạch thức ăn, sống giống như chưa từng ăn no, mượn bát ở nhà ăn một tuần không rửa, tổ chức giới thiệu công việc cũng không làm, nhắc đến cô ấy trong đầu mỗi người lập tức hiện ra chữ “ham ăn biếng làm”.

Người vợ lười biếng như vậy tìm không được việc là chuyện bình thường.

Lý Hồng Lệ ra vẻ đàng hoàng sắp xếp tài liệu: “Nói như rồng leo làm như mèo mửa, cái thì chê mệt cái thì chê dơ, ngay cả công việc trực ca đêm cũng không vừa mắt. Giới thiệu công việc tốt cho cô ấy, cô ấy không có khả năng nắm bắt.”

Một đồng chí nữ thấp giọng nói: “Lý Hồng Lệ không giới thiệu công việc đãi ngộ tốt cho cô ấy...”

Lời ban đầu của cô ấy vốn là công việc mà Lý Hồng Lệ giới thiệu cho Tô Diệp chỉ là công việc đãi ngộ thấp, nhưng nói vậy thực sự là đã đắc tội Lý Hồng Lệ rồi.

Lý Hồng Lệ không hề hụt hơi, cô ấy cây ngay không sợ chết đứng nói với chủ nhiệm: “Sao tôi không giới thiệu công việc tốt cho cô ấy? Tôi thông cảm cho cô ấy, cô ấy cũng phải tự mình tranh giành mới được.

Cô cũng biết, gần cuối năm đơn vị không thích tuyển người mới, cô ấy chỉ có bằng tiểu học, chúng tôi dựa vào cái gì giới thiệu cho cô ấy công việc tốt nhất? Chẳng lẽ vì chồng cô ấy chức vị cao, cố ý cho cô ấy đi cửa sau? Bây giờ là xã hội mới rồi, chỗ chúng tôi không thích chiêu trò này, làm như vậy là không công bằng với những người vợ quân nhân khác, người khác tìm việc làm dựa vào thực lực.”

Một đồng nghiệp nữ khác hùa theo Lý Hồng Lệ nói: “Tô Diệp người chỉ có trình độ tiểu học, đến văn phòng vừa nhìn là thích vị trí giáo viên tiểu học. Nhưng đó là trường trực thuộc thành phố, người ta đều tuyển sinh viên trung cấp chuyên nghiệp.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.