Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Một người hai người đều nói vậy, chủ nhiệm cau mày, tin rằng Tô Diệp đồng chí nữ này quả thật nói như rồng leo làm như mèo mửa. Không sợ đồng chí nữ không có văn hóa, không văn hóa có thể bù đắp, sợ là sợ ngang ngược không theo lẽ phải, kiêu ngạo, không có năng lực còn muốn làm chuyện vượt quá khả năng.
Khiến Hội Liên Hiệp Phụ Nữ đau đầu nhất chính là loại người nói hoài không thông này.
“Lý Hồng Lệ, cô tiếp tục làm công tác tư tưởng cho cô ấy, năm nay nhất định phải giới thiệu được công việc cho cô ấy!”
Lý Hồng Lệ nghiêm túc đứng lên, đứng nghiêm hành lễ: “Lãnh đạo, tôi sẽ làm!”
...
Trường trung học tuyến đầu thành phố, văn phòng giáo viên.
Trong số các trường trung học trong thành phố, Nhất Trung là trường học phúc lợi đãi ngộ tốt nhất, tuy mỗi tháng nhận 15 ký lương thực, lương 35 tệ giống nhau, nhưng dịp tết Nhất Trung có trợ cấp lương thực, Trung thu phát bánh trung thu, chưa kể hàng quý còn có trợ cấp phiếu vải. Điều kiện tốt đến mức gần giống lương giáo viên ở các trường trung cấp chuyên nghiệp trọng điểm quốc gia.
Hôm nay là hạn chót công bố kết quả tuyển dụng giáo viên, danh sách đã được liệt kê ngay ngắn, nhưng ai nấy vẫn mặt nhăn mày nhó.
“Người này rốt cuộc tuyển hay không?” Một giáo viên lấy bài thi của Tô Diệp ra không cam lòng hỏi.
“Đúng hết à?” Giáo viên trung niên đeo kính bên cạnh nhàn nhạt hỏi.
Ông ấy chính là người ra đề trung học lần này. Vì Bộ trung học không thiếu giáo viên, lại trùng vào dịp cuối năm, tuyển hay không tuyển cả phòng đều tùy duyên. Chỉ là quan trọng nhất, tuyệt đối không tuyển giáo viên không có năng lực.
Mặc dù có người ngoài mặt là tốt nghiệp trung cấp chuyên nghiệp, nhưng thực tế trình độ không đồng đều. Giáo dục là nền tảng của quốc gia, những người này tuyển thì dễ không thể sa thải, há chẳng phải sẽ làm lỡ dỡ con cái người ta sao?
“Thầy Chu, đúng hết.” Giáo viên đó đáp.
“Vậy tuyển đi. Mọi người đang xoắn xuýt cái gì?” Thầy Chu hỏi, lông mày khẽ cau lại.
Mấy giáo viên phụ trách tuyển mới lần này đang đứng ở góc văn phòng, nghe thấy lời này, lập tức nhốn nháo lên, làm đúng hết sao?
Đề do thầy Chu ra không hề dễ dàng.
Nhưng mà điều tra xem xét kỹ tài liệu, mọi người vô cùng thất vọng, người ứng tuyển vậy mà chỉ là một đồng chí nữ tốt nghiệp tiểu học.
“Điều kiện thế này thì sao mà tuyển được?”
“Sao lại không thể? Không phải cô ấy làm đúng hết sao?” Chu Nghị nói, nói xong ông ấy vùi đầu sửa bài tập.
Người phụ trách giám sát tuyển sinh lần này là thầy Hà, thầy ấy có ấn tượng sâu sắc với Tô Diệp, đặc biệt là khi cô yêu cầu làm bài thi trung học. Không ngờ một động thái vô tình lúc đó, lại trở thành chủ đề tranh luận của mọi người hôm nay.
Tô Diệp đạt điểm tối đa, nổi trội vượt bậc trong đống bài thi không đạt, điểm không. Nếu những người khác thi cạnh tranh hơn, không đến mức xuất hiện cuộc thảo luận hôm nay.
Tuyển hay không tuyển? Đây là một vấn đề của thế kỷ.
Vì do dự mà trường học trì hoãn không công bố danh sách trúng tuyển, kết quả là hai ngày sau, thầy Hà lại nghe ngóng ra Tô Diệp sắp đến nhà máy sản xuất rượu làm việc. Một phen khiếp đảm, quả thật là chọc vào tổ ong vò vẽ. Cứ bám theo kén kén chọn chọn không trân trọng, người ta sắp đi rồi, những giáo viên này lại nôn nóng.
“Nhà máy sản xuất rượu thì có gì tốt? Một nhà máy nát sắp đóng cửa.”