Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Thằng bé bị nghi ngờ là người đã cướp đi hai mạng người, còn là một người độc ác và tàn nhẫn, vì vậy tất nhiên thằng bé không hề ngu.
Buông lỏng chiếc khăn và hít một hơi, thằng bé nói: “Nhưng một khi chị sang tên vào hộ khẩu, chị sẽ chiếm hết một nửa tất cả những gì tôi có.”
Trần Tư Vũ ngay lập tức quay người lại: “Cá vàng bé, cá vàng lớn, dây chuyền với ngọc lục bảo và hồng ngọc, chị biết em đã giấu đồ ở đâu hết rồi, nhưng chị đã nói chị không tham tức là chị không tham, em có đem ra trước mặt chị chị cũng chẳng cần, không tin cứ thử xem.”
Sống lưng Trần Hiên Ngang cứng đờ.
Quả thật thằng bé đã cất giấu cá vàng lớn, cá vàng bé và tất cả các báu vật đi rồi, nhưng không ai biết ở đâu ngoại trừ chính thằng bé. Làm sao Trần Tư Vũ có thể biết chính xác như vậy, chẳng lẽ chị ấy thực sự biết nơi thằng bé giấu đồ? Trên thực tế, Trần Tư Vũ chỉ đang bịp bợm, cô không biết em trai mình giấu đồ ở đâu.
Trong sách có tả rằng, tuy rằng đồ đều được giấu trong sân viện này, trừ Vú Mao, vẫn còn rất nhiều sẵn lòng quật ba tấc đất lên mà tìm, tiếc là chẳng tìm thấy, mãi đến khi Trần Hiên Ngang chết, mới giao lại hết tất cả cho Trần Niệm Cầm. Chỉ cho một mình Trần Niệm Cầm, cô ta cũng rất kinh ngạc với nơi Trần Hiên Ngang cất giấu đồ, còn phải khen: Tuyệt vời!
Nhưng trong sách lại chẳng miêu tả cụ thể nơi cất giấu kho báu là nơi nào, tất nhiên là, Trần Tư Vũ chẳng hề tham, cho nên cô cũng chẳng tò mò làm chi.
Có lẽ là vì tức giận xong, nên vừa thổi một hơi, than tổ ong trong bếp lò đã bốc cháy, theo sau đó là một mùi sữa thơm lừng, khiến cho Trần Hiên Ngang đang đánh răng không khỏi nuốt nước miếng.
Khi những người khác trong sân viện đi ngang qua, ai cũng nói: “Mùi gì vậy, thơm quá?”
Trong chảo có mùi thơm của caramel sữa, Trần Hiên Ngang không thể không bước tới để xem, và thấy rằng Trần Tư Vũ đang nấu kẹo sữa. Cô nấu chảy kẹo bơ cứng Đại Bạch Thố trong nước, đun lửa nhỏ liu riu, dần dần đường đặc lại thì kéo sợi, lúc này cô mới cho hạt vừng và đậu phộng đã nghiền nhỏ đặt bên cạnh nồi.
Kẹo bơ cứng mè đậu phộng đắt nhất trên thị trường, thì ra được làm theo cách này sao?
Trần Hiên Ngang không thể không nuốt nước bọt.
Nhưng ngay khi thằng bé nghĩ rằng cô sẽ cho tất cả các nguyên liệu vào, Trần Tư Vũ lại cắt khoai lang còn sót lại từ hôm qua thành những miếng lớn, nhét một miếng vào kẹo bơ cứng, gói nó lại rồi nhúng vào hạt vừng và đậu phộng, rồi đưa cho thằng bé.
Kẹo vừng gặp gió liền nguội đi, kẹo bơ cứng nhanh chóng kết lại thành lớp vỏ mỏng bao quanh củ khoai lang.
“Ăn nhanh đi, cái này phải ăn nóng mới được.” Trần Tư Vũ nói xong, đã gói được thêm vài miếng khác.
Cắn một miếng, lớp vỏ kẹo đường vừng đậu phộng thơm giòn nóng hôi hổi khiến Trần Hiên Ngang lập tức hà hơi, nhưng phần khoai lang bên trong lại lành lạnh, mềm mềm làm dịu cả cái lưỡi bỏng rát. Mùi thơm của sữa và mùi khét nhẹ kết hợp với vị ngọt không gì sánh được, Trần Hiên Ngang thậm chí còn quên cả thói làm mình làm mẩy, liên tiếp nuốt ba miếng lớn, mới nhận ra Trần Tư Vũ vẫn chưa ăn, bèn lúng túng đặt đũa xuống. Tổng cộng chỉ có năm viên kẹo, bao bên ngoài năm củ khoai lang, vừa vặn.
Nhưng chỉ ăn kẹo khoai lang sao có thể thay thế cho bữa sáng, hôm qua Trần Tư Vũ không giành được sữa bột, nhưng đã giành được một gói bột thay thế sữa với giá hai mươi hào, ở nhà không có cốc, vì vậy cô pha ra hai cái bát, một bát cho Trần Hiên Ngang và một bát cho mình.