Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bởi vì sữa bột thay thế rẻ tiền, Trần Tư Vũ vốn còn nghĩ rằng hương vị chắc chắn rất tệ, chỉ cần thỏa mãn cơn đói là được, nhưng sau khi nhấp một ngụm mới vui vẻ phát hiện rằng nó được pha trộn bởi mùi thơm của đậu và mùi của lòng đỏ trứng, còn ngọt nữa chứ, hương vị ngọt ngào không thể diễn tả được.
Vào những năm 1960, thiếu ăn thiếu mặc, nhưng có một hương vị mà công nghệ trong tương lai hoàn toàn không thể so sánh được, hương vị chân thật mộc mạc.
Rất tươi, rất thơm.
“Oa, Hiên Ngang, sữa bột thay thế còn ngon hơn sữa bột thật, mau uống đi.” Cô bưng bát thổi phù phù.
Trần Hiên Ngang vốn cũng từng coi thường sữa bột thay thế, nhưng sau vài tháng chịu khổ, thằng bé cũng cho rằng sữa bột thay thế thơm chết đi được.
Chỉ là khi bắt gặp khuôn mặt tươi cười như hoa của chị gái, thằng bé lập tức lạnh mặt.
Song, thằng bé lập tức thỏa hiệp: “Tôi phải xin phép Lão Mao Đầu rồi mới đi được.” Lại nói: “Khi chị an toàn lọt được vào đoàn văn công, mục đích của chị sẽ đạt được, lúc đó hãy trở về nhà của chị đi.”
Trần Tư Vũ nghĩ thầm, vú Mao với tư cách là bà ngoại ruột của thằng bé, không những không đối xử tốt với thằng bé mà còn ngược đãi thằng bé, đúng là tự tìm đường chết.
Những gì cô có thể mang lại cho em trai thối còn nhiều hơn những gì thằng bé có thể tưởng tượng được.
Nhưng vì sự phòng bị đầy kiên cố của em trai thối đối với cô, cô sẽ không nói nhiều.
“Nhanh lên, chúng ta phải cố gắng hoàn thành trong buổi sáng.” Trần Tư Vũ nói.
Chưa kịp nói xong, sau khi liếm sạch giọt sữa bột thay thế cuối cùng, Trần Hiên Ngang nói: “Được.”
Em trai thối đi xin nghỉ phép, Trần Tư Vũ thì rửa bát và dọn dẹp nhà cửa, không chỉ tiếng hát mà sự chăm chỉ cần mẫn cũng có thể giành được sự công nhận của mọi người.
“Mặc dù Vú Mao đã đi rồi, nhưng có Tư Vũ chăm sóc, Hiên Ngang sẽ không cùng đường được.” Dì Từ nói.
Dì Quách thì nói: “Có đứa trẻ này hát ca, tôi có dậy sớm thì tâm trạng cũng rất tốt.”
Trần Tư Vũ nhân tiện giúp hai người lấy nước, hạ giọng hỏi: “Dì, bà ngoại của Hiên Ngang nhà cháu hiện đang ở đâu, cháu đến cũng đã mấy ngày rồi, sao không thấy bà ấy?”
Dì Quách chần chờ mãi, lại nhỏ giọng nói: “Bà ấy là người nổi tiếng trong Hội ủy viên tư tưởng, vốn bệnh tật, lại đông con, vậy nên bà ấy không thể chăm sóc Hiên Ngang được, nếu cháu có thể tự kiếm được tiền, thì đừng tìm bà ấy nữa, con gái ơi, nghe dì, đừng tự chuốc lấy phiền phức.”
Cho nên người trong sân viện này cũng không mù, đều thấy được Vú Mao đối xử tệ bạc với Trần Hiên Ngang đúng không.
Chỉ là vì đối phương là người nổi tiếng trong chính phủ, nên rất khó để nói về một bạch mao nữ sống.
Thế thì phải nói là: con mắt của quần chúng nhân dân thật sáng suốt!
“Trong lòng cháu, ngoài việc chăm sóc Hiên Ngang cho tốt, cháu chỉ muốn làm tốt công việc nghệ thuật của mình và không gây rắc rối gì hết. Các dì, cháu phải luyện giọng đây. Nếu các dì thấy ồn ào thì cứ nói một tiếng, cháu sẽ ra ngoài luyện.” Trần Tư Vũ hít thở đều khi nói.
“Không cho phép đi đâu cả, cứ luyện giọng ở đây đi, nếu cho rằng các dì chướng mắt thì bọn dì đi.” Các dì vội vàng nói.
Lúc này mới sáu giờ rưỡi, các công nhân viên chức lần lượt đứng dậy bắt đầu đánh răng súc miệng.... Chưa kể còn dùng chiêu bài nghệ sĩ của nhân dân, Trần Tư Vũ rất thuận lợi mà hòa vào cuộc sống trong sân viện nơi đây.