Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Đoàn văn công, phòng làm việc của trưởng ban Lã.
Phùng Tuệ: “Chào chị Lã, đây là một họ hàng ở quê tôi, cũng đến báo cáo.”
Trưởng ban Lã là một phụ nữ hơn bốn mươi tuổi, nghe tiếng thì ngẩng đầu lên, ánh mắt chợt sáng: “Ô, tôi từng gặp cô gái này, lúc đó khi tuyển chọn tôi đã rất xem trọng cô ấy, cô ấy chưa đến báo cáo, tôi còn tưởng đi đến đoàn văn công bộ đội rồi đấy, chà, đôi mắt này của cô ấy...”
Đôi mắt của người khác biết nói chuyện, nhưng vẫn phải suy đoán, nhưng đôi mắt của Trần Tư Vũ thì không, đôi mắt của cô to và sáng, trong đôi mắt trong veo là đau khổ, vui sướng, ngưỡng mộ, thích thú, tất cả đều hiện ra vẻ trong sáng vô tư.
Mà cô có thứ mà các cô gái ngày nay thiếu nhất, đó là sự tự tin và hoạt bát đầy kiêu ngạo.
Giống như lúc này, đôi mắt của cô giống như đang trần trụi nói rằng: Trần Tư Vũ tôi chính là người xuất sắc nhất.
Hãy nhìn vào thân hình nhỏ nhắn cao thẳng, khuôn mặt nhỏ nhắn và sức mạnh tinh thần giống như nụ tầm xuân kia của cô đi!
Chính những diễn viên không chỉ xuất sắc mà còn tự tin này mới là người có thể tạo được ấn tượng với khán giả nhiều nhất trên sân khấu.
“Vào đoàn ca múa đi, sớm muộn gì cháu cũng là múa chính.” Trưởng ban Lã nói.
Trần Tư Vũ đáp: “Dì Lã, dì đoán trúng tâm tư của cháu rồi, nhưng cháu… Nhưng cháu thấy giọng hát của cháu còn chưa đủ khéo đưa đẩy, còn cần rèn luyện thêm, cho nên cháu đến đoàn ca kịch luyện giọng trước đã.”
“Cũng được, học nữa học mãi mà, cháu là một đứa trẻ ngoan.” Lẽ ra trưởng ban Lã chuẩn bị ký tên rồi, nhưng nhìn qua một cái: “Không đúng, con gái, thành phần này của cháu có chút vấn đề.”
Phùng Tuệ nói: “Mặc dù có chút vấn đề, nhưng con bé có bản lĩnh, không phải các cô đang tuyển chọn những người ưu tú sao. Chúng ta là đồng hương, giúp tôi một việc này đi!”
Trưởng ban Lã im lặng suy nghĩ một lúc, bà ấy ký tên trước, sau đó dùng bút chì vẽ một vòng tròn trên hồ sơ, rồi nói: “Mặc dù có tuyển chọn những người ưu tú, nhưng hồ sơ có thân phận thấp kém thì phải đưa lên hội ủy viên tư tưởng trước để tiến hành kiểm duyệt, tôi gửi hồ sơ qua, chúng ta cứ cố gắng tranh thủ một chút xem sao!”
Trong lòng Phùng Tuệ có chút lo lắng, bởi vì người phụ trách công việc của hội ủy viên tư tưởng chính là chủ nhiệm Phương, mà vài ngày trước Trần Tư Vũ còn chửi Phương Tiểu Hải là tên lưu manh thối tha, chủ nhiệm Phương cũng rất bất mãn với Tư Vũ. Bà ta thấy sợ chuyện này sẽ thất bại.
Nhưng trong lòng Trần Tư Vũ lại thầm yeah một tiếng.
Cứ nói cô không phải là người thông minh, nhưng trước đó cô đã giành được cảm tình của Vương Phân Phương, đã có được một nền tảng tốt.
Xử lý việc bên chủ nhiệm Phương cũng trở nên dễ dàng hơn nhiều.
Ra khỏi đoàn công văn, Phùng Tuệ nói: “Những việc mẹ nên làm cũng đã làm rồi, mọi việc hãy để ông trời định đoạt.”
“Dạ mẹ, mẹ thật tuyệt vời.” Trần Tư Vũ còn muốn lôi kéo mẹ nuôi thêm chút thiện cảm. Nhưng khi cô đảo mắt lướt nhanh qua một cái thì bỗng thấy bên bệ cửa sổ có chai nước uống rỗng. Trần Hiên Ngang, người nên đợi cô thì lại không thấy đâu, cô cảm thấy có chút kỳ lạ.
Đúng lúc Phùng Tuệ nói: “Đừng có quấn mẹ nữa, dính đầy mồ hôi vào người mẹ rồi này, mau về nhà đi.”
Trần Tư Vũ vội vàng gật đầu: “Mẹ đi chậm chậm thôi, đi trên đường thì cẩn thận một chút.”