Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Đi ra phía sau tòa nhà, cô nghe thấy giọng nói õng ẹo của Trần Niệm Cầm: “Hiên Ngang, em có biết Trần Tư Vũ là con người hủ bại ra sao chưa? Cô ta đi theo Cao Đại Quang đến khách sạn Lục Quốc để được xem phim ngoại vụ, có thể em không biết, đấy cũng được gọi là phim H, chuyên dành cho người nước ngoài xem, hơn nữa cô ta cũng sớm bị Cao Đại Quang chơi qua rồi, bẩn thỉu vô cùng, cô ta không có tư cách để vào đoàn văn công, em đến hội ủy viên tư tưởng báo cáo cô ta đi, nói cô ta và Cao Đại Quang có quan hệ bất chính, như vậy thì cô ta chỉ có nước về nông thôn thôi.”
Trần Tư Vũ nắm tay lại thành hình quả đấm, nhưng cô vẫn rất bình tĩnh, dẫu sao đấm đánh kiểu này cũng quá là trẻ con.
Lúc đầu cô muốn đi lên phía trước, trực tiếp cho Trần Niệm Cầm một bạt tai nhớ đời.
Nhưng lúc đó Trần Hiên Ngang lại nói: “Em biết chị em ban đầu không tốt, nhưng em cảm thấy chị ấy bây giờ đã thay đổi rồi.”
Quá bất ngờ á, thằng em thối tha này lại có thể nói đỡ cho cô.
“Chó có thể đổi tính không ăn phân sao? Cô ta chỉ đang giả dối lừa em để được vào đoàn công văn mà thôi.” Trần Niệm Cầm gằn giọng.
Trần Hiên Ngang rất thích Niệm Cầm, cũng hiểu rõ mục đích và âm mưu của Trần Tư Vũ, nhưng thằng bé vẫn nói như ban đầu: “Em biết, vậy em lại càng không thể báo cáo chị ấy được, như vậy thì chị ấy sẽ không thể vào được đoàn văn công.”
Nhìn con người minh bạch rõ ràng này, xứng đáng là em trai của Trần Tư Vũ.
Đáng tiếc là ở trong sách, thằng bé mơ mơ hồ hồ một thân gánh vác hai cái mạng người, ở cái thời đại hỗn loạn này, cuối cùng tài hoa dào dạt cả đời, cũng phải đội mũ cao và gông xiềng.
“Hiên Ngang, cô ta chính là một đứa lẳng lơ.” Trần Niệm Cầm vội vàng, suýt chút nữa không kìm được mà buột miệng chửi thề, nhưng bất ngờ nhìn thấy bóng dáng của Trần Tư Vũ thì ngay lập tức đổi giọng: “Hãy chăm sóc tốt cho bản thân, đừng để những loại người có dụng tâm hại.”
Lạnh lùng liếc nhìn người em gái nuôi, trong mắt Trần Niệm Cầm chứa đầy những ngọn lửa thù hận, cố ý dừng lại đụng vào vai cô rồi rời đi.
Trần Tư Vũ vờ như không nghe thấy, không nhìn thấy, ôm em trai: “Đi, chúng ta tới nhà ăn của đoàn văn công.”
Vẫn chưa tới trưa, nhà ăn đã tràn ngập mùi thơm.
Hai người đi rón rén nhìn vào nhà bếp, Trần Hiên Ngang đột nhiên kêu lên một tiếng, bởi vì trong vỉ hấp lớn dành riêng cho các nghệ thuật gia có một bát nước sốt mặn pha đặc đỏ, dầu nóng bốc hơi chuyển thành mỡ, trông rất thơm.
“Sau này chị sẽ ăn cơm ở đây, nếu có món nướng, chị một miếng, em một miếng.” Trần Tư Vũ nói mà nước miếng chảy ra từ khóe miệng. Cô thích nhất là thịt lợn mỡ, ngửi một cái là thơm nức mũi.
Tổng đoàn ở ngay bên cạnh đại viện không quân, mà nhà ăn của không viện lại nối liền kề tổng đoàn.
Hai người nhìn xong bên này lại nhích chân nhìn sang bên kia, thấy những thứ này, Trần Tư Vũ thực sự muốn khóc đến nơi.
Bởi vì ở trong chiếc đĩa lớn đầy thức ăn chuyên dành riêng cho phi công lại có thịt bò tẩm ướp cùng với nước sốt.
Ít béo và giàu protein, ngon và tốt cho sức khỏe, thịt bò là món khoái khẩu của Trần Tư Vũ.
Chẳng trách nguyên thân lại liều mạng muốn cưới phi công, chỉ với đồ ăn này, cô không khỏi cảm thấy choáng ngợp.
Hu hu, muốn ăn thịt bò quá đi.