Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Thời đại này lưu hành tự báo cáo, chỉ cần một lời tố cáo, nhân chứng và bằng chứng không cần phải nói, hội ủy viên tư tưởng sẽ giúp giữ bí mật, vậy nên Trần Niệm Cần tố cáo em gái, bản thân cô ta không bị ảnh hưởng gì, ngược lại còn có thể đi làm bình thường.
Nghĩ đến hôm nay em gái rất có thể sẽ xuống nông thôn, trong lòng cô ta thấy rất thương hại, nhưng cũng vui mừng hài lòng.
Lúc đang mơ tưởng, lãnh đạo đơn vị đến tìm cô ta: “Trần Niệm Cần, ủy viên hội ủy viên tư tưởng gọi điện đến, nói rằng Trần Tư Vũ có chứng cứ, cô ấy đến khách sạn Lục Quốc để xem “Peter và chó sói”, một bộ kịch thiếu nhi, chuyện này cô giải thích như thế nào?”
Lúc đầu, Trần Tư Vũ lừa cô ta xuống nông thôn dễ như trở bàn tay, nhưng bây giờ cô ta trọng sinh, muốn đuổi Trần Tư Vũ xuống nông thôn sao mà khó khăn đến vậy.
Trần Niệm Cần buột miệng nói: “Nói dối, bộ phim mà cô ta xem là phim H “Hồng Sắc Cao Phong”, diễn viên sẽ hôn nhau trên sân khấu, sao lại trở thành phim “Peter và chó sói”, cô ta nói dối, mọi người đừng tin cô ta, tôi, tôi muốn tố cáo cô ta dối trá, lừa gạt lãnh đạo.”
Ánh mắt phức tạp của lãnh đạo: “ Mặc dù “Hồng Sắc Cao Phong” có cảnh nam nữ hôn nhau, nhưng nó là phim chính đáng, không được tính là phim H, đương nhiên một người nhỏ tuổi xem một bộ phim như vậy quả thực là không đúng, nếu thật sự Trần Tư Vũ đã xem, chúng tôi sẽ phê bình cô ấy, cô có chứng cứ chứng minh không?”
Vì để vu khống, Trần Niệm Cầm đã hủy bỏ cuống vé.
Nhưng Trần Tư Vũ đã lấy một cuống vé xem bộ phim thiếu nhi ra.
Đổi phim thiếu nhi thành phim H, bản chất con người này thật xấu xa!
“Em gái của cô chỉ xem phim thiếu nhi, cô lại nói đó là phim H, cô giải thích thế nào đây.” Lãnh đạo nghiêm giọng nói.
Một tiếng sầm, trong đầu Trần Niệm Cầm như bị sét đánh!
Cô ta đã trọng sinh rồi, muốn đánh bại Trần Tư Vũ sao lại khó khăn như thế?
...
Mãi đến khi tất cả mọi người trong khu tập thể đã ngủ say, màn đêm đang yên tĩnh bỗng có ai đó gõ cửa: “Tiểu Ngang, mở cửa!”
Trần Hiên Ngang lanh lợi: “Lão Mao Đầu đến rồi.”
Trần Tư Vũ cũng là một người thông minh, cô nhớ trong sách từng nhắc qua, nghe nói rằng Lão Mao Đầu này là một lão thái giám, mới nghe âm thanh, là ngửi thấy một mùi vịt đực.
Ngồi dậy liền bật cười, mở cửa, Trần Tư Vũ nói: “Đang nửa đêm, sao ông cậu lại đích thân đến đây, bảo ai đến báo một tiếng, có chuyện gì chúng tôi sẽ đến chỗ của ông liền.”
Mặc dù tóc bạc trắng, nhưng hành động rất nhanh nhẹn, chứng tỏ rằng ông già này cũng không già lắm.
Hơn nữa, Trần Tư Vũ đã từng đọc trong sách, nói rằng trên người lão thái giám sẽ có mùi hôi hám, nhưng Lão Đầu này thì chả có mùi gì.
Trong lòng cô hơi khó hiểu, vừa kéo chiếc ghế đẩu ngồi xuống, ông ta tháo chiếc thắt lưng, rút ra chiếc tẩu hút thuốc.
Trần Hiên Ngang hiển nhiên đã bị ông ta đào tạo, ông ta vừa vẫy cái tay, thằng bé lập tức ngả người về phía trước, khuỵu gối xuống, giúp ông ta châm lửa, châm tẩu.
Lão Mao Đầu gác chân này lên chân kia, nhếch mép, hút một điếu.
Trong nhà không có trà, nhưng có nước, hóa ra trong góc có một chiếc cốc bẩn, Trần Tư Vũ đã rửa sạch nhưng chưa dùng qua, lúc này chuẩn bị dùng chiếc cốc đó cho Lão Mao Đầu, sau đó sẽ vứt đi.
Nhưng khi nhìn thấy em trai cúi xuống, quỳ trước mặt Lão Mao Đầu, cô liền cất chiếc cốc đi.