Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Nhưng khi cô cười, Trần Hiên Ngang càng buồn hơn, đôi mắt rủ xuống, hàng mi dài của thằng bé rung lên dữ dội: “Mục đích của chị đạt được rồi đấy, về nhà ba nuôi của chị đi, không đi nhanh là chị không ra khỏi đây được đâu.”
Trần Tư Vũ hiểu ngay tức khắc: “Lão Mao Đầu uy hiếp em đuổi chị đi phải không?”
Trần Hiên Ngang hồi còn nhỏ hoàn cảnh gia đình khá tốt, mỗi bữa trên bàn ăn đều có thịt, nhưng những chiếc bánh bao mà Trần Tư Vũ làm mềm, thơm, lần đầu tiên trong đời thằng bé được ăn, nếu được ăn thoải mái, một lúc thằng bé có thể ăn hết tám cái.
Nhưng thằng bé là một người sợ phải mắc tội, muốn giữ Trần Tư Vũ ở lại, nhưng sớm muộn gì cô cũng bị liên lụy, nghĩ thầm, thằng bé càng cáu kỉnh hơn: “Chuyện của em không cần chị phải lo, ăn xong bánh bao chị có thể đi, đừng bao giờ quay trở lại.”
Không phải là đang chết trong im lặng, thì là đang bùng phát trong im lặng. Mà cậu đã hại chết cả hai mạng sống.
Đương nhiên Trần Tư Vũ sẽ không bỏ đi.
Cô biết Lão Mao Đầu sẽ là một trong hai mạng người mà Hiên Ngang sẽ phải gánh chịu.
Theo như trong sách nói, ông ta sẽ chết trong nhà vệ sinh công cộng, mà vú Mao nghi ngờ Hiên Ngang là người đẩy ông ta vào nhà vệ sinh công cộng.
Trần Tư Vũ biết rằng cậu em trai này không phải là người dễ chọc.
Mà cô lại là chị gái của thằng bé, cô không muốn để đôi tay của thằng bé nhuốm máu, cả đời này, đôi tay ấy phải thật sạch sẽ, chỉ được dùng để đánh đàn.
Trần Tư Vũ khoanh chân ngồi trên mép giường, nói: “Hiên Ngang, không phải chị muốn lấy tiền của em, nhưng chị nghĩ là, tiền thuê xưởng Mặc Thủy mỗi tháng là 30 đồng, số tiền đó đáng ra phải là của em, sao lại để vú Mao lấy nó?”
Một năm 360 đồng, ở thời đại này, đó là một mức lương cao chỉ có những cán bộ cấp cao mới có được.
Nếu mà lấy lại số tiền này, Trần Hiên Ngang có thể tiếp tục học, còn có thể tìm một nhà đánh đàn piano về để dạy học, và sau đó mua cho thằng bé một chiếc đàn piano, thằng em trai thối tha bé nhỏ này không chừng còn có thể sáng tác ra nhiều tác phẩm xuất sắc hơn cả kiếp trước.
Một hồi lâu sau, Trần Hiên Ngang khẽ thở dài.
Phải biết rằng, vú Mao là một Bạch Mao Nữ sống, vì trong cuộc họp khiếu nại hàng tháng, người dân trong thành phố đều biết đến bà ta, đều rất tôn trọng bà ta, bà ta lấy lý do dùng tiền để chữa bệnh, Trần Hiên Ngang còn có thể làm gì được.
Huống chi là trong tay bà ta và Lão Mao Đầu còn có chứng cứ mẹ thằng bé là đặc vụ của địch, liền không cần nhắc đến tiền nữa.
Lão Mao Đầu là một ông già đốt lò hơi, có thể nghiền nát Hiên Ngang dễ như cầm một con kiến nhỏ.
“Không phải chỉ là một ông già đốt lò hơi thôi sao, em đi rửa bát đi, đợi đấy mà xem, tối nay chị sẽ cho ông ta một bài học.”
Cậu em trai chớp đôi mắt to như mắt nai nhìn chị gái mình, như thể đã nghe nhầm gì đó.
Thực chất buổi tối khi thằng bé quay về, phát hiện cô vẫn ở đó, nên đã rất bất ngờ.
Thằng bé nghĩ cô chỉ lấy hộ khẩu, càng không nghĩ đến là cô sẽ đứng ra bảo vệ cậu.
Nhưng Lão Mao Đầu mắc kẹt trong cuộc đời của thằng bé, cô phải làm thế nào để đứng ra bảo vệ cho cậu bé?
...