[Thập Niên 60] Mỹ Nhân Múa Ballet Trong Đại Viện

Chương 12: Chương 12: Chị gái xinh đẹp (3)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Trên thực tế, vốn là mẹ kế và Trần Hiên Ngang đến gặp chị gái, nguyên thân chỉ có quan hệ tốt với em trai nuôi, nhưng vì sợ bị bắt đi nên cố tình lạnh lùng, thậm chí là hùa với em nuôi cùng ăn hiếp em trai ruột thịt là Hiên Ngang.

Ngược lại, Niệm Cần trung hậu hơn một chút, cô ta đối xử với Trần Hiên Ngang rất tốt, hay cho thằng bé một nắm hạt dưa hay kẹo gì đó.

Vì vậy, Trần Hiên Ngang thích Niệm Cầm hơn Tư Vũ.

“Cháu cứ ở chỗ này đi, không cần để ý đến nó, nó đói bụng sẽ tự biết mò về.” Chủ nhiệm Quách nói xong, quay đầu lại nhìn gian phòng, thở dài cảm khái: “Đây mới là dáng vẻ nên có của một căn nhà chứ.”

Làm việc hăng say, một ngày rất nhanh đã trôi qua.

Nháy mắt, bông đã được lấy ra, giũ sạch rồi phơi ở bậc thềm, cũng đã đến lúc Trần Tư Vũ lo liệu cho bữa tối của mình.

Ngoài cửa là một cửa hàng quốc doanh, vì lý do thời đại, nên dù rằng là thủ đô, nhưng vật tư thiếu thốn, trên kệ để hàng ít ỏi không có mấy món đồ. Sau khi Trần Tư Vũ tìm kiếm hồi lâu mới mua một nắm mì khô, một nắm hành lá, và một cái bàn chải đánh răng mới cho em trai.

Giá cũng rất rẻ, chỉ tốn có hai xu hai.

Nhưng chỉ ăn mì thôi chắc chắn là không đủ no, Trần Tư Vũ hỏi: “Chị đẹp ơi, có thịt ở đây không ạ?”

Người bán hàng vốn nghiêm nghị khịt mũi: “Em nằm mơ sao, thịt thì phải đến cửa hàng thịt quốc doanh.”

Thấy Trần Tư Vũ chuẩn bị rời đi, lại nói: “Mấy ngày nay để chi viện cho các thanh niên trí thức ở Đông Bắc, các cửa hàng bán thịt trong toàn thành phố tạm đóng cửa ba ngày. Nhà ai có thịt thì nhất định đó là gia đình của thanh niên trí thức. Thịt hộp Mai Lâm em có lấy không, chỉ có một hộp thôi.”

“Người gì mà đẹp người còn đẹp cả nết luôn ý.” Giọng nói của nguyên thân giòn tan, ngọt như mía lùi.

Thịt hộp Mai Lâm trong tương lai vẫn là món thần thánh trên bàn cơm, chứ đừng nói đến bây giờ.

Nó không đắt, chỉ năm xu, chưa bằng giá một cân thịt.

Sau khi được nhân viên bán hàng nhắc nhở, Trần Tư Vũ nhận ra cô đang sống trong thời đại khan hiếm vật tư, việc đầu cơ tích trữ quan trọng hơn bất cứ điều gì khác. Cô leo lên quầy và nói: “Chị ơi, chị có kẹo, bánh quy mè đậu phộng không?”

Dù ở thời đại nào đi chăng nữa, để dỗ dành trẻ con thì kẹo và bánh quy vẫn là hiệu quả nhất.

“Em có chờ đến khi hoa tàn cũng chẳng có đâu. Ngày mai nếu có, chị sẽ giữ phần cho em.” Nhân viên bán hàng nói.

Trần Tư Vũ đứng nghiêm, cúi đầu: “Cảm ơn chị đẹp nha.”

Cô thực sự chẳng cần đợi đến khi hoa tàn vẫn có đấy thôi.

Dù kiếp trước bị cụt hai chân nhưng vẫn có thể đứng vững như núi thái sơn trong giới Vũ đạo, có thể nói trời nói đất, nói chuyện văn nghệ, khiến đám tiểu thịt tươi mê mẩn vây quanh, nếu nói về phương diện ẩm thực cô cũng có trình độ rất cao.

Nhưng bây giờ, bụng đói cồn cào, Trần Tư Vũ đã chết đứng ngay ở bước nhóm lửa.

Thấy lò than người khác cháy nghi ngút, mà nhìn lại của nhà mình thì khói mịt mù.

Thấy cô bị khói làm cho sặc sụa, dì Từ kẹp cục than từ trong nhà mình qua, nói: “Hiên Ngang biết nhóm lửa, hay để dì gọi nó cho cháu nhé.”

Vậy là em trai không chỉ có kĩ năng đánh đàn cấp mười, mà còn biết nhóm lửa cơ à?

Dù chưa gặp nhau nhưng Trần Tư Vũ đã thích cậu em trai này rồi đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.