Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Mà những chiếc lá trên tường rung rinh lay động, nước miếng của những đứa trẻ đang vây xem cũng kéo thành sợi dài.
Nhưng trước khi khán giả vây xem kịp cảm thán, một giọng cao vút khác vang lên: “Hoàng Liên và Mật, vị đắng khó phân. Anh đẩy xe, tôi nâng kiệu, lòng ôm cùng một mối hận, cùng mối hận đường ải nhân gian không bằng phẳng, đường ải không bằng phẳng…. “
Mỗi người một giọng điệu khác nhau, nhưng cô có thể “Xướng, niệm, tác, đả” (*) khiến mọi người trong khu tràn ngập sự phấn khích dành cho cô.
(*) “Xướng, niệm, tác, đả”: Bốn hình thức biểu diễn cơ bản của hí kịch Trung Quốc.
Sau khi cô hát xong, bầu không khí trầm im ắng kéo dài một lúc lâu, Trần Tư Vũ nghĩ rằng mình biểu diễn còn chưa đủ tốt, nhưng đột nhiên, chủ nhiệm Quách giơ hai tay lên: “Tốt lắm.” Rồi lại giơ ngón cái ra: “Giọng hát này, đanh đá cay độc, âm thanh vang vọng khắp nơi, xứng danh diễn viên kì cựu.”
“Không hổ danh mầm non tương lai của đoàn văn công, hát hay quá.” Dì Từ vỗ muốn liệt hai tay.
Các thím khác cũng nói: “E rằng không chỉ là chú chim vàng anh thôi đâu, vẫn còn nhỏ, giọng đã vang tận trời.”
Ừm hứm, một khúc xướng đã giành được lời khen của cả sân viện?
Thừa thế xông lên, Trần Tư Vũ nói: “Chủ nhiệm Quách, chú dẫn cháu đi tìm Hiên Ngang đi.” Cứ gặp trước đã, mấy cái khác nói sau.
“Cần gì cháu tự đi chứ, để chú đi tìm nó, kêu nó đến gặp cháu.” Chủ nhiệm Quách lập tức trở thành kẻ sai vặt.
Sau khi vào nhà, sạch sẽ ngăn nắp, cũng có thể nói rằng ngôi nhà trống không, chỉ có bốn bức tường.
Chiếc giường này là giường tốt, đó là một chiếc giường chạm khắc lớn, nhưng các ngăn kéo trên, dưới, trái, phải đã biến mất, chăn cũng là một chiếc chăn tốt, sa tanh, nhưng mặt trên có nhiều lỗ, Trần Tư Vũ vừa chạm vào, hai con chuột làm tổ trong đó liền chít chít kêu lên cứ như sập nhà tới nơi, lập tức bỏ vật cứu thân, chạy trối chết.
Một chiếc bàn, một chiếc thìa nhỏ, trên bàn là một đôi bát, trên bát là mấy đôi đũa gỗ mun đã tróc sơn.
Vài bộ quần áo cũ nằm rải rác trong chiếc tủ không cửa, tầng dưới cùng là vài củ khoai lang héo úa.
Khi đặt cốc và bàn chải đánh răng vào, Trần Tư Vũ suýt cười phá lên vì có một chiếc cốc đánh răng trên bệ cửa sổ, trên bàn chải đánh răng chỉ còn có có năm sợi lông, một sợi bị cô thổi liền rơi ra.
Đổ nước trước rồi mới lau cửa sổ, bắt tay vào dọn dẹp, cố gắng lau dọn cho ngôi nhà của em trai.
Cảm giác sở hữu đôi chân này thật sảng khoái, cô nhảy cẫng lên dọn sạch đống bụi trên xà nhà, ngâm nga khúc “Tiểu Nhị Hắc kết hôn”, khi bài hát kết thúc, trên tấm chiếu trúc hỏng là một chiếc chăn bông mới tinh, cửa sáng sủa nhà sạch sẽ, dưới chân có cái chăn rách. Căn nhà trở thành một ngôi nhà ấm áp ngăn nắp rồi.
Những năm này không thể lãng phí bông, Trần Tư Vũ định xé chiếc chăn cũ ra, lấy bông ra để làm đệm giường.
Có tiếng bước chân đi tới, giọng chủ nhiệm Quách vang lên: “Tư tưởng của thằng bé Hiên Ngang có chút vấn đề, một mực nói cháu đến đây là để hại nó, không chịu ra khỏi phòng lò hơi. Nó còn nói, nếu có ai đó tên là Niệm Cầm đến, nó mới chịu gặp.”
Trần Tư Vũ nói: “Chú Quách, không phải tư tưởng của Hiên Ngang có gì đó không ổn. Đó là vì cháu, đứa làm chị này trước nay chỉ biết quan tâm đến việc tham gia đoàn văn công thay vì vun đắp quan hệ gia đình rồi dần xa lánh em ấy. Chú đừng lo lắng, cháu sẽ dần bồi đắp tình cảm với nó.”