Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Vừa rồi, người đầu tiên đáp lời với cô là dì Từ, dì chỉ tay nói: “Cửa không khóa, nếu cháu thật sự muốn đặt chân vào thì cứ vào đi.”
Nhưng ngay khi Trần Tư Vũ chuẩn bị vào cửa, một giọng nói lạnh lùng từ phía sau truyền đến: “Quỷ nhỏ, với vóc người như tấm ván gỗ này của cháu mà có thể được nhận vào đoàn văn công, tưởng tôi mù chắc. Tôi nghĩ cháu chỉ là một đứa nhóc đào ngũ không muốn về nông thôn thôi.”
“Bản tóm tắt” đầy chính xác này khiến da đầu Trần Tư Vũ tê dại, lôi từ trong trí nhớ ra gọi một câu: “Chủ nhiệm Quách“.
Đó là chủ nhiệm bộ phận trị an của xưởng Mặc Thủy, bước đầu tiên, để được ở lại đây, phải được ông ấy gật đầu.
“Như vậy đi, cháu sẽ biểu diễn một đoạn cho mọi người cùng xem nhé, nhân tiện cũng có thể báo cáo với Chủ nhiệm Quách về thành quả học tập trong những năm qua của cháu.” Trần Tư Vũ nói, đứng nghiêm, ưỡn ngực và đầu, quay sang chào tất cả mọi người trong khu.
Chủ nhiệm Quách cảm thấy hài lòng với hành động đột ngột của cô, lùi lại hai bước, trên mặt hiện lên vẻ uy nghiêm của một nhà lãnh đạo.
“Thân hình nhỏ xíu vậy hát sao nổi, hát một khúc “Bạch Mao Nữ” ngắn thôi, cho có hình thức là được rồi.” Dì Từ thấy cô nhỏ con, sợ cô không hát được giọng cao nên vội vàng giải vây.
Chưa nói đến xưởng Mặc Thủy, cả con phố này không có đứa trẻ nào được nhận vào đoàn văn công, người ta ai mà không hiếu kỳ, người già trẻ nhỏ đều ngồi dưới mái hiên cửa, đồng thanh nói: “Thế thì “Bạch Mao Nữ” vậy, chúng cháu ai cũng hát theo được.”
Nhưng không, “Bạch Mao Nữ” hẻm to ngõ nhỏ ai cũng có thể ngân nga, phân đoạn khiêu vũ ai nấy chẳng xem đến mức chai cả mắt rồi.
Vở ba lê thời bây giờ rất khác với tương lai, mặc dù Trần Tư Vũ có ký ức trong đầu, nhưng cô sợ nếu mình nhảy sai, mọi người sẽ coi thường mình, cô nói: “Cháu sẽ hát bài “Hoàng Liên và Mật, vị đắng khó phân.”
Chất giọng thiên phú của nguyên thân còn tốt hơn cả Trần Tư Vũ, đoạn nhạc này cũng là đoạn cô giỏi nhất.
Tuy nhiên, “Núi Đỗ Quyên” là một vở Kinh kịch, cần khảo luyện giọng nhiều hơn là vở múa ba lê.
Đối với Kinh kịch, giọng bảy điểm nhưng cũng cần ba điểm chiêng và trống đệm cho.
Cho nên mọi người cũng không tin lắm, cho rằng cô tầm thường, cũng chỉ ậm ừ vài câu.
Bất ngờ, cô lùi lại, đứng dậy, đôi mắt to tròn ngấn nước, một biểu cảm như ánh ban mai rực rỡ và hoa hướng đến ánh dương nở rộ đột nhiên hiện lên trên khuôn mặt nhỏ nhắn vốn đã lộng lẫy của cô.
Lông mày vừa nhíu lại, trên mặt đồng thời hiện lên nét bi thương và phẫn nộ.
Không đợi mọi người kịp tán thưởng biểu cảm sống động đậm chất hí kịch của cô, một âm thanh to, rõ được phát ra.
“Người cùng khổ khắp thiên hạ…” chỉ một câu xướng từ cao vút đến da diết rồi đến rền rĩ, chỉ bằng giọng hát và biểu cảm, cô đã đưa mọi người lạc vào “Núi Đỗ Quyên”.
Chủ nhiệm Quách còn chưa kịp nói gì, cô đột nhiên cao giọng: “…đều phẫn nộ.”
Phải biết rằng, nguyên thân đã loại hàng ngàn người, vượt qua cuộc tuyển chọn hạt giống thí sinh của Tổng đoàn văn công, về ca hát và vũ đạo, kỹ năng cơ bản đều vững chắc.
Mà câu này, nguyên thân luyện hơn mười năm từ luyện giọng đến hô thanh, sau đó đến kỹ năng giọng bụng cơ bản, không cần nghi ngờ mà bộc phát. Hoa mỹ, êm dịu, ngân vang, mượt mà uyển chuyển, không chỉ người nghe ngay lập tức cảm thấy da đầu tê dại.