Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Biết thì biết, nhưng em không muốn gây rắc rối, em chỉ không muốn bị họ chụp làm vợ, anh sĩ quan, anh có thể giúp em không, anh nói với họ sau này đừng chụp em nữa nhé.” Trần Tư Vũ nói.
Đầu óc của người đàn ông xứng đáng với khuôn mặt của anh, anh không bốc đồng đi tìm phụ huynh, chỉ nói: “Mấy người các cậu, qua đây.”
Mấy tên côn đồ cậu nhìn tôi tôi nhìn cậu, cũng không biết em gái xinh đẹp bảo bối của bọn họ hôm nay làm sao, nhưng cảm thấy có điều gì đó không ổn, muốn chuồn đi, nhưng người đàn ông không cho bọn họ cơ hội để chuồn: “Đừng hòng chạy, tôi nhớ kỹ mặt của các cậu rồi, lần sau gặp lại tôi sẽ không dễ nói chuyện như này hôm nay đâu.”
Mấy cậu nhóc lưỡng lự, đạp xe đạp đi về phía trước.
“Cô ấy…”
“Em tên Trần Tư Vũ.”
“Tư Vũ là em gái tôi. Tôi, Lãnh Tuấn, người của đại đội bay, muốn ăn đòn thì đến đại viện không quân, nói tìm đội trưởng Lãnh, tôi sẽ gãi ngứa giúp các cậu.” Giọng nói này không mang theo một chút tình cảm, đủ thấm thía.
Một tay ôm hờ Trần Tư Vũ, ánh mắt sắc bén của anh lướt nhìn: “Dám cả gan bắt nạt em gái tôi nữa…”
“Anh chính là đội trưởng Lãnh trong truyền thuyết?” Đám côn đồ đều thay đổi sắc mặt, vứt xe đạp hành lễ: “Chào đội trưởng Lãnh.” Từng người, câm như hến.
Lãnh Tuấn, Trần Tư Vũ từng nhìn thấy cái tên này trong sách, anh là một nhân vật rất tài giỏi, cấp lãnh đạo.
Ôi ôi, mèo mù vớ phải chuột chết, cô lại gặp được lãnh đạo ẩn thân?
Lãnh Tuấn chợt quay đầu lại, đúng lúc nhìn vào đôi mắt xinh đẹp không thể tả, trong đôi mắt ấy dường như chứa cả dải ngân hà.
“Anh ơi!” Cô thì thầm, đôi mắt to trên khuôn mặt đỏ ửng, hai lúm đồng tiền nhỏ nơi khóe môi tràn đầy ý cười, sự sùng bái và ngưỡng mộ được viết đầy trên mặt cô, giọng nói của cô cũng là một giọng êm tai, dễ nghe vô cùng.
Đối mặt với ánh mắt rực lửa, người đàn ông không đáp lại Trần Tư Vũ bất cứ điều gì, anh đi đến trước mặt Trần Hiên Ngang, chỉ về phía Bắc và nói: “Ngộ nhỡ có người bắt nạt chị gái cậu lần nữa, thì đến khu tập thể không quân, tòa nhà bên trái số 23, tìm Lãnh Tuấn, chỉ cần nói là em trai tôi là được.”
Vào lúc này Trần Hiên Ngang như biến thành đàn ông: “Vâng anh, em sẽ làm thế.”
Khi nhìn Trần Tư Vũ lần nữa, đôi mắt người đàn ông hờ hững, trầm tĩnh: “Mọi người muốn đi đâu, tôi đưa mọi người đi?”
“Không cần đâu, bọn em đã đến nơi rồi, cảm ơn anh, anh, tạm biệt.” Nói xong, Trần Tư Vũ không dấu vết nắm lấy tay Trần Hiên Ngang, ơ, lần này thằng bé không vùng vẫy nữa mà nắm lại, giữ chặt tay chị gái.
Nghe nói không cần tiễn, đối phương cũng không nói gì, đứng sang một bên nhường đường.
Trần Tư Vũ nắm tay em trai đi ra xa, chợt quay đầu lại, nhìn thấy Lãnh Tuấn vẫn đứng ở đó, bảy tám tên côn đồ đang cúi đầu khom lưng đứng trước mặt anh. Mà anh, cao thẳng như cây bách, người cũng như tên, vừa lạnh lùng vừa đẹp trai.
Cô rẽ ngoặt đi đến khu tập thể, nhìn lại lần nữa, ánh mắt của Lãnh Tuấn không hề dao động, cũng đang nhìn lại cô, bắt gặp ánh mắt của đối phương, Trần Tư Vũ theo bản năng cảm thấy xấu hổ, mím môi mỉm cười.
Trong tình huống bình thường, nếu một người đàn ông không thể chịu đựng được nụ cười này của cô thì chắc chắn sẽ bày tỏ.