[Thập Niên 60] Mỹ Nhân Múa Ballet Trong Đại Viện

Chương 30: Chương 30: Đoàn văn công (2)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Ví dụ như đuổi theo hỏi địa chỉ nhà hoặc là muốn mời ăn trưa gì đó, Trần Tư Vũ không muốn trêu ghẹo đàn ông ở thời đại này, nhưng trêu ghẹo đàn ông là bản năng của cô, cười xong cô mới nhận ra không thích hợp, sợ đối phương sẽ cảm thấy mình tùy tiện nên vội vàng rẽ ngoặt, đến khi rẽ ngoặt rồi lùi lại, chỉ trong nháy mắt, Lãnh Tuấn đã rời đi.

Mà mấy tên côn đồ kia, vẫn cúi đầu đứng im ở đó, không dám nhúc nhích.

Chẳng những được nắm tay thẳng em trai thối, mà còn thoát khỏi đám vẩy nến mà nguyên thân gây ra.

Trần Tư Vũ của ngày hôm này, một mũi tên trúng hai đích!

...

Tất cả những tài liệu nên chuẩn bị đều đã chuẩn bị sẵn sàng, thấp tha thấp thỏm cả ngày hôm qua, hôm nay nhìn thấy con gái nuôi ở dưới lầu, Phùng Tuệ kẹp tài liệu vào rồi xuống lầu, trong tay còn cầm hai cái bánh quy phủ đường, đưa cho con gái nuôi, thấy cô muốn đưa một cái cho Trần Hiên Ngang thì lập tức nhíu mày nhìn chằm chằm.

Trần Tư Vũ chỉ giả vờ như không nhìn thấy, còn cố ý đưa cả hai miếng cho Hiên Ngang.

Đi ra khỏi sân, cả quá trình, Phùng Tuệ cách xa hai chị em Trần Tư Vũ ba mét, giống như một tên trộm.

Mà chuyện chuyển hộ khẩu vô cùng khẩn cấp, bởi vì sau khi đưa thanh niên trí thức đi, ban thanh niên trí thức sẽ kiểm tra những nhân viên không lên xe, và thúc giục lần thứ hai, không giục được thì sẽ báo cáo phê bình, ghi lỗi nặng, không kịp nhiều lời, đi đến đồn công an.

...

Ở đồn cảnh sát, không có nhiều người ở ô cửa chuyển hộ khẩu, vả lại chỉ cần chuẩn bị đầy đủ hồ sơ, lại chuyển từ gia đình quân nhân sang hộ gia đình bình thường, chẳng khác nào từ tốt chuyển sang kém, đương nhiên dễ dàng, vừa đối chiếu vừa điền, cạch cạch, đóng dấu, hộ khẩu đã giải quyết xong.

Phùng Tuệ cũng sẽ không bị báo cáo phê bình.

“Mới có hai ngày, xem con gầy chưa kìa.” Bỏ đi những gánh nặng trong lòng, bà ta cũng cảm thấy áy náy, ôm mặt con gái nuôi: “Bây giờ thành người làm ăn, lại không có công việc để làm, con có thể làm gì bây giờ.”

Trần Tư Vũ đưa tay ra ôm vai, để mặc Phùng Tuệ vừa hôn vừa sờ, cô lấy một bản khai từ trong túi ra, nháy mắt: “Mẹ, mẹ quên rồi sao, đoàn văn công Bắc Thành tuyển dụng không giới hạn giai cấp, cho nên con...”

Phùng Tuệ liếc nhìn, đó là một mẫu đơn xin việc của đoàn văn công thành phố.

Ban đầu nơi Tư Vũ ở là đoàn văn công bộ đội, nơi Niệm Cầm ở là đoàn văn công thành phố, bởi vì nơi Tư Vũ có thể đến tốt hơn, cho nên Phùng Tuệ cũng đồng ý quyết định cho Tư Vũ đến đoàn văn công, mà bây giờ, cùng với địa vị xã hội của Tư Vũ trở nên kém đi, khỏi phải suy nghĩ đến đoàn văn công bộ đội nữa, không thể vào được. Nhưng đoàn văn công thành phố lại không giới hạn giai cấp, tuyển chọn những người ưu tú.

Điều đó có nghĩa là, cùng với việc chuyển hộ khẩu, cô vẫn có tư cách vào đoàn văn công thành phố.

Phùng Tuệ thở dài: “Tuy nói là không giới hạn thành phần, nhưng khi thật sự điều động thì không phải như vậy.”

Trần Tư Vũ bắt đầu làm nũng: “Mẹ, chúng ta thử một lần đi.” Rồi lại đong đưa: “Niệm Cầm đã đến đoàn ca múa rồi, mẹ xem nơi con điền là đoàn ca kịch, nhỡ đâu con vào đó rồi, thứ tư mẹ xem ca múa của Niệm Cầm, thứ bảy xem ca kịch của con, con hỏi mẹ, một nhà có hai tiểu tướng văn nghệ, mẹ có muốn nở này nở mặt cả Bắc Thành không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.