Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Em bảo anh được rồi đó, anh không ngủ nhưng em vẫn muốn ngủ đấy, có thể nào khá lên một chút được không, anh cứ ngó lơ cô ta vài ngày để xem là muốn dọa dẫm anh hay là thật sự muốn đem đứa trẻ ra làm gì đó, nếu như chỉ muốn dọa anh vậy thì tốt, còn nếu như muốn bỏ đi thì anh đi ngăn lại không phải là được rồi sao?”
Lâm Chí Dũng cảm thấy anh cả không có một chút trách nhiệm của người con trưởng, vì muốn mình lấy được vợ mà đem em gái ruột mình ra đổi, ba mẹ còn mong anh ta nuôi dưỡng, hừ chưa chắc.
Lâm Chí Quốc suy nghĩ cảm thấy Lâm Chí Dũng nói rất có lý, trước tiên cứ kéo dài chuyện của Quyên Tử, đợi bụng cô ấy to lên rồi không chừng lại không cần sính lễ nữa, còn về chuyện Lý Quyên nói hai nhà đổi dâu thì cứ theo như ba nói, một người em rể què không giúp được việc gì không nói làm chi, còn bị anh ta lôi kéo, nếu như có một người em rể ăn lương nhà nước thì không nói những chuyện khác, mà sau này có cơ hội làm mấy việc vặt, biết đâu chừng con trai của anh ta lại có cơ hội được làm người thành phố.
Nghĩ như vậy, trong lòng Lâm Chí Quốc từ từ thiên về chuyện Lâm Hiểu Tuệ được gả vào thành phố, hôm sau thức dậy chủ động nói rằng bản thân sẽ bàn bạc lại với Lý Quyên, lại hỏi nhà trai của Lâm Hiểu Tuệ khi nào đến nhà, thì anh ta và Lâm Chí Dũng lên núi đi dạo để xem có thể bẫy được thỏ mang về không.
Vẫn là nơi lần trước chặn bà mối lại, Lâm Chí Dũng lại một lần nữa chặn Lý Hướng Đông và nhờ anh ta gửi tin đến cho Trần Nham.
“Cậu biết Trần Nham sao?” Lý Hướng Đông tò mò nhìn Lâm Chí Dũng.
Lâm Chí Dũng cười nói: “Đúng vậy, làm phiền anh Lý đưa phong thư này cho anh ấy.”
“Không phiền đâu, tiện thể thôi mà.” Lý Hướng Đông có chút tò mò nhận lấy phong thư vui vẻ đồng ý.
Nhà máy cán thép Bắc Thành, Trương Tự Cường đang dọn dẹp đồ đạc chuẩn bị tan làm thấy Trương Bình hùng hổ lao vào: “Thạch Đầu, hôm qua bận quá quên hỏi anh là chuyện xem mắt như thế nào rồi? Thành công chưa?”
Biết được Trần Nham đi xem mắt nên Trương Tự Cường rất kinh ngạc: “Tên nhóc này đi xem mắt sao?”
“Thành công rồi.” Trần Nham nghĩ đến Lâm Hiểu Tuệ đột nhiên mặt mày rạng rỡ.
“Nhìn bộ dạng tên nhóc này liền biết là thành công rồi, thầy Trương, đối tượng của tên nhóc này rất xinh đẹp, vậy anh chuẩn bị khi nào đi dạm ngõ?” Nhà của Trương Bình là hàng xóm cạnh bên của Đại tạp viện của Trần Nham, hai người là anh em tốt nối khố cùng lớn lên, bây giờ Trần Nham phải lập gia đình nên anh ấy vui hơn ai hết.
“Tôi vẫn chưa biết, Hiểu Tuệ phải nói trước với ba mẹ cô ấy đã, bọn họ gật đầu thì cuối tuần này tôi sẽ đến nhà cô ấy.” Trần Nham cười xấu hổ.
“Tên nhóc này hành động nhanh đấy.” Trương Tự Cường vỗ vỗ vào vai Trần Nham vui vẻ nói.
“Em cũng không ngờ nhanh như vậy.” Trần Nham cười nói ngại ngùng.
Anh ấy thật sự không ngờ bà mối Vương nhanh như vậy đã dẫn người đến xem mắt với anh ta, lại xem trúng ngay lần đầu tiên.
Có thể gặp được Lâm Hiểu Tuệ thật sự là vượt quá mong đợi rất lớn của anh, có thể tìm được một người có tính cách tốt lại còn yêu thích lẫn nhau, cho đến bây giờ đều cảm thấy giống như đang nằm mơ vậy.
Trương Tự Cường nhìn Trần Nham mà thở dài cảm khái: “Nếu ba em biết được tên tiểu tử sắp lấy vợ không chừng ông ấy sẽ hạnh phúc nhiều lắm.”