Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lâm Chí Quốc vừa nghe phải lấy con gái của Lâm Hữu Phúc, anh ta không trợn mắt nữa mà hoảng sợ đầy mặt: “Kêu con cưới cô ta chi bằng con độc thân cho rồi, đó là mà con gái ư? Là Lý Quỳ phiên bản nữ thì có.”
“Dù sao tiền sính lễ sáu mươi tệ cũng coi như cao rồi.” Lâm Tân Sinh nhìn Lâm Chí Dũng rồi suy nghĩ giây lát: “Nếu không đợi Hiểu Tuệ kết hôn xong thì con lại đi xem mắt, chỉ cần ba và Hiểu Tuệ đến thành phố, con còn lo không lấy được vợ nữa à?”
Lâm Hiểu Tuệ nhíu mày, Lâm Chí Quốc và Lý Quyên đúng là một đôi trời sinh, đừng liên lụy đến người khác: “Lý Quyên đã có con rồi, nếu truyền đi cũng khó nghe, hay là chúng ta đến đó hỏi trước, nếu bên đó bằng lòng gả con gái là tốt nhất.”
“Đến thành phố gì?” Lâm Chí Quốc nhìn Lâm Hiểu Tuệ với vẻ ngạc nhiên: “Cô tìm người ở thành phố?”
“Buổi sáng con không ở đây nên chưa biết, hôm nay Hiểu Tuệ đến Bắc Thành để xem mắt, đàng trai cũng chịu Hiểu Tuệ rồi, là Kỹ sư điện làm việc trong nhà máy cán thép, sắp chính thức tiếp nhận vị trí của ba của cậu ấy, năm nay hai mươi hai tuổi. Con nói thử xem con có em rể bị què tốt hơn hay em rể làm công ăn lương tốt hơn?” Lâm Tân Sinh nhớ đến mọi người tâng bốc Lâm Hải Hòa trong ngày làm việc đầu tiên thế nào, trong lòng rất uất nghẹn, nhưng sau đó nghĩ đến vẻ mặt của mấy người đó khi biết con gái ông ta đến thành phố thì thoải mái hẳn ra: “Được rồi, con đi nói với Lý Quyên đi, còn các người đi ra ngoài hết đi, nhìn thấy các người là nhức đầu.”
Lâm Tân Sinh xoa huyệt thái dương, liếc Lý Xuân Lan một cái. Lý Xuân Lan lập tức lấy thuốc ở trong hộc tủ ra và quan tâm hỏi han: “Tại sao lại nhức đầu rồi, đến đây, mau uống thuốc vào. Ông nhà à, thật sự để Hiểu Tuệ lấy chồng thành phố sao? Một công việc nhưng phải nuôi bốn miệng ăn, đợi Hiểu Tuệ gả qua đó là thành năm miệng ăn rồi, còn phải sinh con nữa chứ, họ có nuôi nổi hay không?”
Lý Xuân Lan cảm thấy bọn họ còn sống không tốt, đừng nói đến giúp đỡ cho nhà mẹ đẻ, không bằng lấy thẳng sính lễ cho rồi.
“Đúng là đồ tóc dài kiến thức ngắn, một người phụ nữ như bà thì biết cái gì về người ta? Ba người ta hy sinh vì quốc gia, chắc chắn công xưởng sẽ chăm sóc cậu ấy, nếu công xưởng cần công nhân thời vụ, cậu ấy sẽ tìm những mối quan hệ cũ do ba cậu ấy để lại, hai đứa con của chúng ta cũng sẽ có cơ hội.” Sính lễ nhiều nhất chỉ có hai trăm tệ, trước sau gì cũng sẽ dùng hết, cần phải gả con gái vào thành phố, như vậy Chí Quốc với Chí Dũng mới có cơ hội làm những công việc lặt vặt, không chừng họ sẽ kiếm được hai trăm tệ trong khoảng hai đến ba năm nữa, vừa nhìn đã thấy cái nào có lời hơn.
“Nhưng Chí Quốc…”
Lý Xuân Lan còn chưa nói xong thì đã bị Lâm Tân Sinh ngắt lời: “Được rồi, tôi đi mua thuốc, bà đừng nhúng tay vào hôn sự của Hiểu Tuệ, còn Chí Quốc nữa, đừng có chiều theo nó, đợi chúng ta già rồi còn cần Chí Dũng phải nuôi cái thân này của nó.”
Ánh mắt của Lâm Tân Sinh lóe lên, lấy tiền rồi chắp tay sau lưng rời đi.
Vốn dĩ là tràn đầy tự tin, không ngờ Lâm Tân Sinh không đồng ý, Lâm Chí Quốc trằn trọc ấm ức làm cho Lâm Chí Dũng nằm cạnh bên cũng không ngủ được.