Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lâm Chí Quốc lập tức trở nên nóng nảy, vội vàng nói: “Không phải, Quyên Tử nói không cần sính lễ, nhưng mà…” Anh ta nhìn Lâm Hiểu Tuệ, sau đó nói nhỏ: “Anh trai của Quyên Tử muốn kết hôn với Hiểu Tuệ nhà chúng ta, bởi vậy hai bên không cần sính lễ cũng không cần của hồi môn, đến lúc đó bày mâm rượu là xong.”
Hai nhà trao đổi con gái với nhau?
Cô đã biết Lâm Chí Quốc không có gì tốt lành cả, lại muốn dùng cô đổi cô dâu cho mình, hình như anh trai của Lý Quyên là một người bị thọt? Bọn họ đúng là tưởng bở.
“Ba, con đã nói nhà ông hai Lý không phải thứ tốt, các người nhìn ông ta ép các người gả chị cả cho họ, bây giờ còn muốn dùng chị hai để đổi con dâu, sao có thể tính toán như vậy?” Lâm Chí Dũng nhảy dựng lên và nói.
Lâm Tân Sinh nhìn Lâm Chí Quốc bằng ánh mắt không thân thiện, như thể một giây sau ông ta sẽ lấy gậy trúc ra, làm Lâm Chí Quốc sợ đến mức rụt cổ lại không dám nhúc nhích chút nào.
“Tự ba có sắp xếp việc hôn nhân của Hiểu Tuệ, không đến phiên con quan tâm, con đi nói với Lý Quyên sính lễ sáu mươi tệ, nó gả thì gả, không gả thì thôi, đây là nể mặt miếng thịt ở trong bụng nó, nếu không ba chỉ cho hai mươi tệ.” Lâm Tân Sinh cứng rắn nói.
Lâm Chí Quốc nghe vậy thì mặt đã đỏ tới tận mang tai, sau đó nhắm hai mắt lại và ngã rầm lên mặt đất, toàn thân bắt đầu co giật, miệng sùi bọt mép, trông như sắp nghẻo tới nơi.
“Ôi trời ơi, Chí Quốc, Chí Quốc… Ông nhà à, bác sĩ nói Chí Quốc không thể tức giận, đã không được tức giận tại sao ông còn tức giận với nó, ông muốn giết chết nó đúng không?” Lý Xuân Lan vội vàng lấy quần áo nhét vào trong miệng anh ta, sau đó kêu Lâm Chí Dũng đè Lâm Chí Quốc lại với bà ta.
Lâm Hiểu Tuệ bị tình huống xảy ra bất ngờ này dọa sợ, nguyên chủ biết Lâm Chí Quốc có bệnh nhưng cô chưa từng thấy anh ta phát bệnh bao giờ. Người nhà chưa từng nhắc đến chuyện này, người ngoài cũng không tự dưng bàn tán bệnh tình của Lâm Chí Quốc trước mặt cô, vì vậy cô đâu biết anh ta bị động kinh, khó trách phải tốn nhiều sính lễ như thế để cưới vợ, ngọn nguồn mọi chuyện là ở đây.
“Hiểu Tuệ, con còn đứng đó làm gì, mau đi rót chậu nước đến để cho anh cả của con lau mặt.” Thấy cuối cùng con trai đã khôi phục bình thường, Lý Xuân Lan chuyển nỗi sợ thành lửa giận rồi trút lên đầu Lâm Hiểu Tuệ.
“Mẹ, con đi lấy ngay, anh cả bị bệnh gì thế? Làm con sợ muốn chết.” Lâm Tuệ Tuệ được dịp bưng nước vào, làm tôn lên dáng vẻ không hiểu chuyện của Lâm Hiểu Tuệ.
“Chỉ là căn bệnh nho nhỏ, con ra ngoài đừng nói nhiều, không được nói với ai hết biết không?” Lý Xuân Lan trừng mắt.
Lâm Tuệ Tuệ bĩu môi, anh ta đã trợn mắt và sùi bọt mép mà còn nói chỉ là bệnh vặt, thật sự coi cô ấy là con nít ba tuổi hay sao?
“Mẹ, cưới Quyên Tử, con muốn cưới Quyên Tử.” Lâm Chí Quốc đã tỉnh táo lại, câu đầu tiên anh ta nói đó là muốn cưới Lý Quyên.
“Cưới, chắc chắn sẽ cưới, ông nhà à… Không phải ông đã đồng ý cưới Lý Quyên cho Chí Quốc sao, trao đổi con dâu cũng được mà, tiết kiệm hơn hai trăm tệ tiền sính lễ.” Lý Xuân Lan ôm Lâm Chí Quốc, cố gắng thuyết phục.
Lâm Tân Sinh chỉ vào Lâm Chí Quốc và nói: “Tôi nói không được là không được, con thử trợn trắng mắt một lần nữa xem, ngày mai ba sẽ đến nhà của Lâm Hữu Phúc cầu hôn.”