[Thập Niên 60] Vợ Chồng Son Trong Đại Viện

Chương 46: Chương 46: Gặp mặt (1)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Trương Tú Mai nghe thấy con gái nói năng lắp bắp, đoán rằng cấp bậc của đối phương chắc không cao. Nhưng chuyện này cũng có thể hiểu được, như vừa nãy cô nói, quân nhân chưa kết hôn có cấp bậc cao không phải rau cải bao, nào có phải gia đình bình thường như nhà họ có thể có được. Trương Tú Mai nghĩ thoáng, cũng không quan trọng những thứ này, chỉ quan tâm hỏi: “Cậu ta bao nhiêu tuổi rồi? Quê ở đâu? Sau này có sống ở Hồ Dương không?”

“Chủ nhiệm Chu nói anh ấy năm nay hai tám tuổi, còn quê ở đâu thì con cũng không biết, nhưng hình như từng sống ở thủ đô mấy năm. Còn về sau này anh ấy có sống ở Hồ Dương hay không thì chủ nhiệm Chu không nói, con cũng không hỏi.” Lâm Tĩnh trả lời từng câu hỏi một.

Trương Tú Mai sau khi nghe được tuổi tác của đối phương liền nhăn mày: “Hai mươi tám? Tuổi thật hay tuổi mụ?” Nếu con gái nói là tuổi mụ, thì người này năm nay cũng hai mươi sáu tuổi rồi, lớn hơn con gái một chút, nhưng cũng là không sao.

“Chắc là tuổi thật.”

Câu trả lời của Lâm Tĩnh khiến cho đầu mày của Trương Tú Mai nhăn lại càng chặt, nhưng bà ấy không vội vàng phản đối, mà lại hỏi: “Tuổi tác người này có phải là khá lớn không? Còn nữa, trước đây đây cậu ta từng kết hôn chưa?” Tuổi tác lớn có thể chấp nhận, nhưng từng kết hôn thì tuyệt đối không được.

“Con hỏi chủ nhiệm Chu rồi, bà ấy nói chưa từng kết hôn.” Lâm Tĩnh nhập ngừng nói: “Buổi trưa ngày mai gặp mặt, cũng không chắc có thành hay không.”

Trương Tú Mai nghĩ thấy cũng phải, nhưng bà ấy sợ con gái tuổi còn nhỏ, bị người ta trêu đùa, nghĩ ngợi một chút vẫn là nhắc nhở nói: “Vậy ngày mai gặp được rồi, con cứ quan tâm hỏi cậu ta xem đã từng kết hôn chưa, có con chưa, những thứ có ảnh hưởng đến cả cuộc đời của con, phải hỏi rõ ràng. Còn nữa, sau này cậu ta có dự định về quê không hay là tiếp tục ở lại Hồ Dương không cũng phải hỏi rõ.”

Lâm Tĩnh nghe xong cười không nổi mà khóc cũng không xong: “Ngày mai bọn con gặp mặt làm quen trước, người ta chắc gì đã nhìn trúng con mà tiến tới, hỏi nhiều như vậy làm gì chứ?”

Trương Tú Mai vừa nghe đã không vui: “Mẹ còn không chê cậu ta lớn tuổi nhé, cậu ta dựa vào đâu mà không nhìn trúng con chứ?”

“Nói không chừng người ta có yêu cầu cao thì sao?” Lâm Tĩnh cảm thấy rất có khả năng, nếu không đối phương là phó đoàn trưởng, nếu không phải có bệnh khó nói, thì không đến nỗi chần chừ đến tận hai mươi tám tuổi rồi mà vẫn chưa kết hôn.

“Yêu cầu cao cái gì chứ, có mà mắt mù ý.” Trương Tú Mai hừm nhẹ, lại hỏi tiếp: “Đúng rồi, ngày mai các con xem mắt ở nhà hàng Quốc Doanh à?”

Lâm Tĩnh gật đầu: “Vâng.”

Trương Tú Mai từ trên giường đứng dậy, duỗi tay mở ra ngăn tủ giữa tủ quần áo, từ trong đó lấy ra một hộp sắt, mở ra sau đó lấy ra mấy tấm phiếu và hai tệ đưa cho con gái: “Cho con.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.