Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Tuy rằng Trương Tú Mai không nói bất kỳ câu nào, nhưng Lâm Tĩnh biết mẹ cô cho cô số tiền và phiếu này để dự phòng, đến lúc đó nếu gặp mặt nói chuyện cảm thấy không hợp thì có thể ai tự giả tiền phần người nấy, giúp cô trong lòng có thêm sự tự tin. Lâm Tĩnh lấy phiếu thịt trong đó ra, nói: “Tiền và phiếu cơm con đều có rồi, mẹ cho con phiếu thịt này là được rồi.”
“Cho con thì con cứ cầm lấy, chủ nhiệm Chu có lòng tốt giới thiệu cho com đối tượng xem mắt, đến lúc đó ăn cơm thì không thể nào để bà ấy tự trả tiền được.” Trương Tú Mai tuy rằng không biết tình hình ngày mai như thế nào, nhưng có chuẩn bị trước thì sẽ tốt hơn.
Lâm Tĩnh nghĩ thấy cũng đúng, nên nhận lấy tấm phiếu xong nói: “Cảm ơn mẹ.”
…
Bởi vì đã nói trước với Chu Yến Hồng là buổi trưa sẽ đến văn phòng của bà thay quần áo, cho nên Lâm Tĩnh ngày hôm sau mặc quần áo đồng phục đi làm như bình thường.
Nhưng mà dây buộc tóc được đổi thành hai dây mới, dây lúc trước dùng lâu rồi nên màu sắc trở nên có chút tối màu, phần dây nịt bên trong cũng bị đứt vài đoạn, cũng vì mỗi lần Lâm Tĩnh tết tóc đều buộc thêm mấy vòng.
Đôi giày đi dưới chân cũng không phải giày bộ đội trong xưởng mà là đôi giày da năm ngoái mẹ cô trước khi xảy ra chuyện đã mua cho. Lúc đó bởi vì tiểu học, cấp hai liên tục nghỉ học rồi đi học lại, mẹ cô cứ nghĩ rằng cô còn có thể quay về tiếp tục đi học nên đã chọn một đôi giày không có gót cao, mũi giày tròn, có quai đeo, là kiểu dáng dễ phối đồ, phối với váy dài hoặc đồng phục đều được.
Còn quần áo để đổi đã bị Lâm Tĩnh nhét vào trong cặp sách. Cặp sách này là lúc cô học năm lướp mười mẹ may cho cô, may bằng vải màu xanh quân đội, bên trên còn thêu một ngôi sao năm cánh bằng chỉ đỏ, gần giống với cặp sách được bán ở trong hợp tác xã cung tiêu. Chỉ có điều chiếc cặp sách này có chút giống cặp học sinh, Lâm Tĩnh sau khi đi làm phát hiện ra không có ai còn đeo chiếc cặp như vậy, hơn nữa cô sống trong khu nhà ở gia đình, không có đồ gì cần đem theo, nên rất ít khi đeo đến cặp.
Vì vậy, khi nhìn thấy Lâm Tĩnh đột nhiêu đeo cặp đi làm, Trần Tú Lan hoài nghi hỏi: “Hôm nay con có việc gì sao?”
Lâm Tĩnh thuận theo ánh mắt Trần Tú Lan nhìn đến cặp sách được để ở chỗ là việc, trả lời: “Buổi trưa con có chút việc, cần phải ra ngoài một lát.”
“Vậy à.” Trần Tú Lan tiện hỏi một câu, không có ý thăm dò hành tung của Lâm Tĩnh, chỉ nhắc nhở cô đừng muộn làm ca chiều liền tiếp tục làm việc.
Ngược lại Vương Hiểu Lệ ở bên cạnh lại thì thầm nói mấy kháy mấy câu, nhưng Lâm Tĩnh hiểu rõ tính cách của chị ta, không để ý thì được, càng để ý chị ta càng được nước lấn tới, chỉ nghe bên tai là được rồi.